Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210864

Bình chọn: 7.5.00/10/1086 lượt.

ràng là Hàm Kỳ đến trước, bọn huynh lại lên xe ngựa của Di Phi

cùng Nghi vương, truyền đến tai người ngoài, chẳng phải tuyên bố Nghi

quốc và Bích quốc đều đứng về phía Di Phi sao? Thế cục chưa rõ, không

nên xác định lập trường quá sớm, cho nên, muội dẫn mọi người đi theo Hàm Kỳ, như thế, người ta sẽ không hiểu chúng ta rốt cuộc giúp vị hoàng tử

nào, đó là nguyên nhân thứ nhất”.

Giang Vãn Y mắt sáng lên, biểu tình lộ rõ vẻ trang nghiêm.

“Muội tuy là quân cờ ngầm của hoàng thượng, nhưng, nếu như hành sự

quá kín đáo, thì sẽ không có địa vị, có những chuyện muội sẽ không được

tham dự, ví như…”. Khương Trầm Ngư nói đến đây, ngừng lại, mắt nhìn cửa

phòng.

Giang Vãn Y quay người, thấy một tên tùy tùng tay bưng thư tín vội vã bước tới quỳ xuống, trình thư lên rằng: “Đây là thiếp mời gửi tới từ

hoàng cung, nói tối nay Trình vương thiết yến trong Tú Minh cung, mời

hầu gia tới dự”.

Giang Vãn Y tiễn đón lấy, mở ra xem, thấy trên phần tên khách mời viết tên ba người: Phan Phương, Giang Vãn Y.

Và Ngu thị.

Hắn quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Khương Trầm Ngư, đột

nhiên hiểu ra ý nàng. Quả nhiên, nếu chỉ là sư muội của hắn, một dược

nữ, thân phận này không đủ tư cách cùng hắn vào hoàng cung dự tiệc, phải để người khác biết rằng, nàng không chỉ là sư muội của Đông Bích hầu,

hơn nữa còn là một sư muội rất xuất sắc.

Trước đó nàng dẫn theo các sứ thần còn lại lựa chọn nhị hoàng tử, từ

góc độ nào đó tỏ rõ với người ngoài, nhìn bề ngoài đoàn sứ thần Bích

quốc là do Đông Bích hầu và Phan tướng quân đứng đầu, nhưng thực ra thực quyền lại nằm trong tay Ngu thị. Vì thế, trong thư mời của Trình vương

gửi tới mới có tên nàng.

Đi một bước nhìn trước ba bước, khống chế toàn cục.

Tâm cơ như thế, mưu trí như thế đều giấu trong đôi mắt thu trong veo, không sắc nhọn, dịu dàng mà lại cứng cỏi ấy…

Giang Vãn Y khẽ thở dài trong lòng, không nhận ra được mình rốt cuộc

là khâm phục nhiều hơn một chút, hay là thương xót nhiều hơn một chút,

hoặc là còn xen lẫn một sự bi ai kỳ lạ, giống như nhìn thấy một cây hoa

khuynh quốc bị buộc phải rời đất mẹ, đem trồng vào mảnh đất cằn cỗi

không thích hợp, nhưng dù hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, nó vẫn bừng nở

diễm lệ như xưa.

Lúc này Hoài Cẩn bưng một chiếc khay tiến vào, khom người thưa: “Tiểu thư, y phục tiểu thư cần”.

Khương Trầm Ngư gật đầu, nhấc mảnh lụa trên chiếc khay ra, bảo Hoài

Cẩn đưa khay đến trước mặt Giang Vãn Y, nói: “Còn một canh giờ nữa là

đến giờ dự yến, huynh mau thay áo, sau một tuần hương, chúng ta tập hợp ở đây, cùng nhau xuất phát”.

Giang Vãn Y ngó y phục trong khay, sững người: “Muội… chuẩn bị y phục cho ta?”.

Hoài Cẩn cười nói: “Tiểu thư nói hầu gia có lẽ thích màu xanh, cho

nên chỉ mặc áo xanh, vốn cực kỳ trang nhã, nhưng hôm nay là cung yến,

lại là đến chúc thọ chủ nhà, mặc quá nhã e là thất lễ, cho nên đã chuẩn

bị một chiếc áo khác cho hầu gia. Hầu gia xem xem có ưng không ạ?”.

Trên chiếc khay bằng gỗ mun, trường bào màu tím thẫm loang loáng như

nước, vạt áo và tay áo đều dùng chỉ bạc cực kỳ tinh xảo thêu hình hạc

tiên tung cánh trên biển mây, phối cùng chiếc thắt lưng chạm rồng hình

rồng cuộn được dệt bằng ngân tơ, đeo thêm ngọc bội Noãn Ngọc Trúc Tiết

màu đỏ tươi.

Chưa mặc lên người, Giang Vãn Y đã biết chiếc áo này rất hợp với mình. Khương Trầm Ngư nói: “A Ngu vượt phận rồi”.

“Đâu có, là ta suy nghĩ còn thiếu chu đáo, phải cảm ơn muội đã nhắc nhở”.

“Đã vậy thì A Ngu xin được cáo từ trước”. Khương Trầm Ngư nói đoạn

cùng Hoài Cẩn quay người bước ra khỏi hoa sảnh đi qua một gian phòng,

thấy một thị nữ đang đứng ngoài cửa cắn môi lưỡng lự, vẻ mặt khó xử,

liền hỏi: “Sao thế?”.

Thị nữ này quay đầu lại thấy nàng, như thấy cứu tinh: “A Ngu cô

nương, cô nương tới thật đúng lúc, tướng quân không chịu thay áo…”.

Trầm Ngư nhìn chiếc áo trên tay nàng ta, lại nhìn cửa phòng khép chặt, nói: “Đưa ta”.

Thị nữ đưa chiếc áo cho nàng, Hoài Cẩn đang định nói, Trầm Ngư “suỵt” một tiếng, gõ cửa, không có tiếng đáp lại, nàng bèn mở cửa bước vào.

Trong căn phòng bài trí tinh xảo đẹp mắt, Phan Phương đang ngồi

khoanh chân, ngắm nhìn bức tranh trên tường, tựa như lão tăng thiền

định.

Mà người trong bức họa chính là Tần nương.

Trầm Ngư mím môi, bước tới đặt y phục lên mặt bàn, rồi nhìn bức họa đó, trầm giọng nói: “Không giống”.

Gương mặt vốn không chút cảm xúc của Phan Phương bị hai tiếng giản đơn này của nàng làm dậy sóng, y ngước mắt nhìn nàng.

Trầm Ngư cười với y: “Bức họa này vẽ không giống chút nào. Ta nhớ cằm của Tần tiên sinh phải nhọn hơn một chút, dưới đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ”.

Ánh mắt Phan Phương lóe lên vẻ kinh ngạc.

Trầm Ngư nói tiếp: “Đó là lần nghe kể chuyện hay nhất trong cuộc đời

ta, chỉ là khi ấy không biết đó lại là lần duy nhất. Vẻ tao nhã tuyệt

thế đó như còn rõ ràng trước mắt, dư âm vang vọng như còn bên tai”.

Ánh mắt Phan Phương ảm đạm trở lại, bị gợi đến chuyện đau lòng, trông y càng u uất.

Khương Trầm Ngư nói: “Bức họa này… tướng quân tìm người vẽ đúng không?”.

Phan Phương “ừ” một tiếng.

“Mự


XtGem Forum catalog