
ị giáo viên, nhất là giáo viên chủ nhiệm, thì chưa từng tỏ ra kiêng nể
gì với chuyện yêu sớm của học sinh.
“Cậu bớt cái mồm quạ khoang xui xẻo đi.” Lòng dạ Trình
Tranh bỗng chùng xuống.
Tận đến giờ tự học buổi tối, đến lúc Trình Tranh trông
thấy Tô Vận Cẩm sau khi bị Lão Tôn mời ra khỏi phòng học một mình để nói chuyện
trở về, sắc mặt đôi phần nhợt nhạt, mới biết đúng là đã trúng phải lời nói xui
xẻo từ cái mồm quạ khoang của Chu Tử Dực. Thực ra cậu không hề sợ Lão Tôn kiếm
cậu rầy la, chỉ là không muốn cô đụng phải chuyện thế này. Mấy ngày gần đây, cô
cứ luôn coi cậu là thứ vô hình, bây giờ sợ rằng càng ghét cậu hơn.
Quả đúng như vậy, Tô Vận Cẩm trở về chỗ ngồi chưa đến
một phút, Trình Tranh cũng bị Lão Tôn gọi ra ngoài lớp học. Lão Tôn dẫn cậu đến
bên một hòn giả sơn cách lớp học không xa. Vừa đứng yên chỗ, Trình Tranh đã đút
hai tay vào túi quần đồng phục, hoàn toàn thực hiện xong khâu chuẩn bị tâm lý,
ung dung thoải mái chờ đợi lời khai cuộc của Lão Tôn. Lão Tôn trông thấy dáng
bộ này của cậu, cơn tức giận không gọi cũng đến, giận mình không thể dạy dỗ cậu
tử tế nên người. Một học sinh ưu tú xuất sắc như thế, năm thư ba trung học,
thông minh thiên bẩm, lại chịu khó học hành, thành tích ổn định, trước nay điều
độ hiếm có, hoàn toàn là một học trò ngoan không phải phiến bận, vì đâu vào
thời điểm cách kỳ thi đại học có một tháng lại không giữ gìn cho trót cơ chứ?
Lão Tôn hắng giọng, đã tìm được lời khai cuộc, “Em nói
xem nào, gần đây giữa em với Tô Vận Cẩm trong lớp có chuyện gì?”
“Thầy Tôn, lời này của thầy là câu nghi vấn hay là tự
hỏi đáp ạ? Nếu là tự hỏi đáp thì không cần câu trả lời của em nữa.”
Lão Tôn không nể nang gì, nói luôn: “Em không phải
quan tâm tôi nói câu gì, chỉ cần cho tôi biết tin đồn gần đây về việc em với Tô
Vận Cẩm manh nha yêu sớm liệu có phải là thật không, nếu như không phải thì…”
“Là thật đấy ạ,” Trình Tranh ngắt lời thầy, ánh mắt
thành thật.
Lão Tôn tức điên, run run chỉ một ngón tay vào đứa học
sinh cao hơn thầy nửa cái đầu trước mặt, “THế này là tại làm sao? Em không biết
là nhà trường nghiêm cấm chuyện yêu đương sớm hay sao? Thế này sẽ ảnh hưởng đến
thành tích và tiền đồ của em đấy, em có hiểu không?”
“Em cũng không biết là tại sao nữa, thầy có biết không
hở thầy?”
Trông dáng vẻ dò hỏi thực thà của Trình Tranh, Lão Tôn
cố ép bản thân hít thở sâu, “Em có ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề
không hả?”
Trình Tranh mặt mũi vô tội, “Em vẫn luôn cảm thấy
chuyện này rất nghiêm trọng.”
Lão Tôn nhìn lên trời, thời gian giảng dạy của thầy
tuy chưa phải là dài, nhưng những trường hợp yêu sớm thì đã gặp không ít. Bị
giáo viên tìm gặp nói chuyện, có đứa một mực phủ nhận, có đứa hổ thẹn vô cùng,
còn như hai người buổi tối hôm nay thì xưa nay chưa từng thấy bao giờ.
Vừa nãy, nữ sinh Tô Vận Cẩm bị thầy giáo gọi ra, lúc
bắt đầu mọi thứ đều bình thường, Lão Tôn chưa mở miệng cô đã đỏ bừng mặt, cắn
chặt môi, tuyệt nhiên là dáng vẻ biết lỗi với thầy giáo, nhưng dần dà thầy cảm
thấy không ổn. Bất kể thầy thao thao bất tuyệt nghiêm nghị giải thích lý lẽ,
khôn khéo thuyết phục tình cảm với cô, nêu ra một loạt hậu quả của việc yêu sớm
hay gì gì đi chăng nữa, môi cô vẫn cứ mím chặt, từ đầu đến cuối không nói một
lời, đến vẻ mặt cũng không hề thay đổi, tận đến lúc bản thân Lão Tôn cũng cảm
thấy cứ tiếp tục nói một mình thì hơi không bình thường, mới đành phải thả cho
Vận Cẩm về lớp. Đổi lại đến người này thì ổn hơn, có hỏi có đáp, nhưng Lão Tôn
lúc này lại hoàn toàn đánh mất sự hăng hái trong những lời dạy dỗ.
“Nghe này, Trình Tranh, với điều kiện của em, sau khi
lên đại học rồi kiểu gì mà chẳng tìm được bạn gái cơ chứ, sao phải vội vàng lúc
này?” Lão Tôn thở dài nói.
Trình Tranh im lặng. Lão Tôn tiếp tục: “Ở tuổi này của
em, nhất thời mê mẩn cũng là bình thường…”
“Thế nhưng em mê mẩn rồi, cô ấy vẫn còn tỉnh táo, có
coi là bình thường không ạ?”
“Ý em nói Tô Vận Cẩm không có ý gì với em?”
“Thầy ơi, vừa rồi thầy nói chuyện với cô ấy, cô ấy có
nói gì với thầy không ạ?”
“Em ấy chẳng nói gì cả.”
“Đến phủ nhận cũng không ạ?” Trong mắt Trình Tranh lóe
lên một luồng sáng.
Lão Tôn lấy tay xoa cằm, “Phủ nhận? Cái này lại không…
Dừng, dừng!”, thầy dường như vừa mới sực tỉnh, “Để làm gì, tôi đến để nói
chuyện cho rõ cái nguy hại của việc yêu sớm với em, không phải đến làm cố vấn
ái tình.”
“Nói thật thì, thầy Tôn, thầy cảm thấy cô ấy thế nào
ạ?” Trình Tranh bất chấp sống chết hỏi.
“Tô Vận Cẩm à, thoạt nhìn không có gì bắt mắt, nhưng
nhìn kỹ thì khá thanh tú… Trình Tranh, đủ rồi đấy, bây giờ em lập tức quay về
phòng học cho tôi.” Tối nay Lão Tôn quả nhiên đã bị hai con người này làm cho
phát điên.
Trình Tranh nhún vai, ngoan ngoãn đi về lớp học, cơ hồ
nhớ ra điều gì lại dừng bước, nói với Lão Tôn đang tràn trề thất bại: “Thầy yên
tâm đi, thầy Tôn ạ, kỳ thi đại học em sẽ dốc toàn bộ sức lực.”
Cái thứ tin đồn là như thế này, bạn càng muốn vạch cho
rõ ràng, ắt hẳn càng xóa càng đen, ngược lại, nếu chịu dằn lòng, buông ra một
ti