The Soda Pop
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324151

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

m cho em bằng lòng bên anh, thế thì cứ thương cảm anh cả đời cũng được”.

Tô Vận Cẩm còn có thể làm gì được nữa, ngoài việc nép sát vào cậu? Giữa những

kẻ yêu nhau thì ngôn ngữ cơ thể có thể vỗ về con tim người kia mạnh hơn mọi lời

nói.

Vậy thì hãy ở bên nhau, vứt bỏ hết thảy những ưu tư, cho dù từ nay về sau có

dằn vặt nhau đi chăng nữa, chuyện ngày mai thì để đến ngày mai hối hận. Tô Vận

Cẩm nghĩ, suốt cả chặng đường đã né tránh, không ngờ đã có ngày hôm nay. Giống

như ngòi bút của Trương Ái Linh, đem cả việc Hương Cảng sa vào tay giặc để tác

hợp cho cặp đôi Bạch Lưu Tô với Phạm Liễu Nguyên, chẳng phải tình trạng hỗn

loạn cả nước trên dưới nói chuyện dịch bệnh mà biến sắc cũng chỉ là để tác hợp

cho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đó sao? Đừng trách cô tự lừa phỉnh mình, trong

lòng mỗi cặp yêu đương, mối tình của riêng mình đã đủ khuynh thành. Cũng đừng

hỏi cô vì sao cự tuyệt biết bao nhiêu năm tháng, mà hết thảy những phòng bị đều

đã vỡ tan trong chốc lát, chỉ là cô đã quyết định một lần thành thực với chính

mình.

Lúc tựa sát bên nhau, thời gian đã trở nên chẳng còn ý nghĩa. Tô Vận Cẩm cũng

chẳng biết bao lâu trôi qua, chỉ biết bóng tối bên ngoài cửa sổ đã buông xuống.

Lúc chạng vạng, Trình Tranh gọi điện gọi đồ ăn dưới nhà. Đồ ăn nhanh rất đơn

giản, hai người đều ăn rất ngon lành. Cô trong lúc hoảng hốt đã phát hiện ra

không còn sớm sủa nữa, thế nhưng nhìn đồng hồ trên tay Trình Tranh, mới có 8

giờ tối, một lúc sau, vẫn thấy không ổn, bèn dứt khoát rút di động trên người

Trình Tranh ra, vừa nhìn giờ đã thốt nhiên nổi giận. Trên màn hình điện thoại

rõ ràng hiển thị 10 giờ 5 phút.

Tô Vận Cẩm vừa kinh hoảng vừa tức giận từ bên cạnh cậu ta đứng phắt dậy, ném

điện thoại lên người cậu ta, “Anh giải thích đi, việc này là thế nào?”. Cậu ta

đỡ lấy điện thoại chăm chú nhìn thử, kinh ngạc kêu lên: “Á, sao lại muộn thế

rồi… Em đừng nhìn anh thế, không liên quan gì đến anh, anh thật sự không biết

giờ trên đồng hồ chậm mà”.

“Thật không?”, Tô Vận Cẩm gắng sức kiềm chế giận dữ, thế nhưng vừa trông thấy

khuôn mặt cố tỏ vẻ vô tội của cậu ta là liền bốc hỏa bừng bừng, “Anh có biết

nặng nhẹ gì không, sau 10 giờ tối quay lại trường, nếu mà bị bắt gặp, sẽ bị

phạt nặng đấy”.

Tô Vận Cẩm dùng tay ra hiệu cảnh báo cậu ta một hồi, cũng chán chẳng buồn phí

phạm thời giờ tranh cãi với cậu ta nữa, liền nhằm hướng cửa đi ra. Cậu ta lần

này không ngăn cản cô nữa, có điều cô mở cửa xong thì cất giọng lạnh nhạt nói:

“Em thà bây giờ đi về chịu phạt, cũng không chịu ở lại đây một đêm à? Em cứ

phòng ngừa anh thế này, ít nhiều cũng làm anh nghĩ ngợi khó chịu đấy, anh là

loài cầm thú hay sao?”.

Tô Vận Cẩm đã thấy băn khoăn, Trình Tranh nói tiếp: “Giường để cho em, anh ngủ

ở sofa, muộn thế này rồi đi đường cũng không an toàn, tin hay không tin tùy

em”.

Tô Vận Cẩm đứng ngoài cửa do dự một hồi, cuối cùng đóng cửa lại, rầu rĩ quay

trở lại phòng khách, nhấc điện thoại lên, gọi về kí túc xá. Bạn cùng phòng cô

bảo: “Vận Cẩm, muộn thế này cậu còn chưa về, bọn tớ đều không biết cậu gặp

chuyện gì. Trong khoa vừa rồi có người đi kiểm tra phòng, bọn tớ buông màn của

cậu xuống, gối thì nhét vào trong chăn, hay dở gì cũng dối dá cho qua được

rồi”. Tô Vận Cẩm bất giác thở phào, rổi rít nói cảm ơn, chỉ bảo các bạn rằng

tối nay cô có việc tá túc ở nhà họ hàng, sáng mai sẽ về.

Tắm táp qua loa xong xuôi, Tô Vận Cẩm bước vào phòng ngủ độc nhất của căn hộ,

sập của nhốt Trình Tranh ở bên ngoài ngay trước mặt cậu ta. Vừa nằm xuống, cô

đã nghe tiếng đập cửa thình thình.

“Gì thế?”, cô lại khoác áo ngoài ra mở cửa. Trình Tranh tựa vào khung cửa, tức

tối nói: “Anh đã bảo đàn bà như em lòng dạ thật ác độc mà, em thì ngủ thế này,

chăn màn chiếu gối không chịu đưa cho anh”.

Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi, đúng là cậu ta có lý, thế nên bước trở lại phòng, mở tủ

quần áo lục lọi cả nửa ngày, không ngờ vì thời gian có người ở nhà này cũng

không nhiều, nên chẳng có một cái chăn thừa nào cả, chỉ có một cái chăn với một

chiếc khăn bông đang trên giường, gối thì lại có một đôi. Cô không chút do dự

nhấc một chiếc gối với một cái khăn bông nhét vào lòng Trình Tranh, định đóng

sập cửa ngay trước mũi cậu ta.

“Này!”, Trình Tranh không cam lòng kêu lên một tiếng, Tô Vận Cẩm không hề có ý

thương lượng, bảo: “Anh là đàn ông, đương nhiên chỉ có thể đòi khăn bông thôi,

chăn em phải giữ lại”.

“Anh chỉ muốn nói là, chúng mình vẫn chưa chúc ngủ ngon mà”.

“Ngủ ngon”, cô nói nhanh như gió, trông thấy cậu ta cười híp mắt nhìn cô, trong

lòng cũng đã hiểu ra đôi phần, se sẽ đỏ ửng mặt, lấy tay chỏ vào má trái. Trình

Tranh đời nào nghe cô, vụt thò người vào hôn chụt một cái lên môi cô, “Ngủ

ngon”.

Cái anh chàng này! Tô Vận Cẩm quay về giường trong lòng mơn man nỗi vui sướng

nhỏ bé, cơn buồn ngủ cũng kéo đến rất nhanh. Đang mơ màng , lại một lần nữa

nghe thấy tiếng gõ cửa như bạt hồn của cậu ta, vốn định không thèm đếm xỉa nữa,

thế nhưng cậu ta cứ kiên trì gõ rồi lại gõ.

“Đủ rồi, anh đã chán chưa!” Cô lấy hết sức đấy cửa ra, Trình Tranh thuận th