
i thèm làm chứ? Người ta vẫn nói đàn bà cứng cỏi sợ
đàn ông đeo bám, thế nhưng cái kiểu “ đàn ông đeo bám” bị hắt hủi nhưng không
xa rời, càng chà đạp càng thêm quyết chí rốt cuộc ở đâu rồi? Cũng may là đàn bà
con gái bây giờ đã quen rồi, có ai thiếu vắng người nào mà không thể sống được
chứ?
Chu Tử Dực ly hôn rồi - bốn năm trước, anh ta ở Thượng Hải, có một lần đêm
khuya uống say khướt, lái xe ngoằn ngoèo trên đường, sau đó tông lên dải phân
cách, không những con xe Porsche yêu dấu va đập thành một đống sắt thép nhầu
nhĩ, đến bản thân anh ta cũng trở thành một thứ đồ chơi tan nát. Sau khi đưa
anh ta vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bố bà mẹ lắm tiền tìm cho anh ta bác sĩ
và hộ lý giỏi nhất, đắp cho anh ta những thứ thuốc men và điều trị đắt nhất,
thế nhưng chỉ đến thăm mấy bận. Vợ sắp cưới của anh ta thường gọi điện đường
dài xuyên đại dương từ nước ngoài về cho anh ta, thế nhưng điều ấy cũng chẳng
làm cho tình trạng của anh ta cải biến chút nào.
Bạn học ngày xưa đều đến bệnh viện thăm anh ta, duy chỉ có Mạc Úc Hoa không
đến. Đến ngày thứ sáu anh ta nằm viện, cô vứt bỏ công việc thực tập ngay sát tầm
tay, nhắn nhủ một tiếng với giáo viên hướng dẫn, cũng bất chấp có được đồng ý
hay không đã một mình bay thẳng đến Thượng Hải, áo xống chưa kịp thay ra đã một
mực săn sóc trước giường bệnh Chu Tử Dực. Chu Tử Dực khi ấy cảm thấy ngại
ngùng, nhưng không thể phủ nhận, trong tình hình đó, anh ta cần đến cô.
Lúc ở Thượng Hải, Mạc Úc Hoa biết được chuyện của Tô Vận Cẩm, gọi điện thoại về
cho cô. Tô Vận Cẩm trên điện thoại cũng không tài nào hiểu được. Chu Tử Dực là
cái thá gì chứ, đến cô còn chẳng thể quên nổi năm cấp III ấy, thái độ của anh
ta cự tuyệt Mạc Úc Hoa khiến người ta vô cùng khó chịu. Cứ cho là chuyện cũ
không nhắc, thế nhưng cùng lắm thì anh ta cũng chỉ là một người bạn học cùng
cấp III chẳng mấy khi liên lạc, sự nghiệp tình yêu của anh ta đều bội thu, đắc
chí biết bao, thế mà vừa xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà một người ban đầu bị
anh ta trốn tránh như thú dữ gặp cơn hồng thuỷ lại phải vì anh mà làm thế này.
Cô thấy không đáng thay cho Mạc Úc Hoa, đàn bà có lúc ngu ngốc thế đấy.
Cứ như thế, Mạc Úc Hoa săn sóc Chu Tử Dực hai tháng trời, tận đến lúc anh ta có
thể xuống giường đi lại. Kiến thức chuyên khoa cộng với nết chịu thương chịu
khó của cô đối với anh ta khi đó chẳng khác gì cứu tinh từ trên trời rơi xuống.
Anh ta dựa dẫm vào cô như thế, nửa đêm tỉnh giấc trên giường bệnh không thấy
cô, lòng dạ như lửa đối; không phải cơm cô bưng đến, đều không có cảm giác muốn
ăn.
Thế nhưng vết thương của anh ta cuối cùng cũng khỏi, hôm anh ta xuất viện, bố
mẹ, bạn bè, cấp dưới đến đón anh ta chật kín phòng bệnh, anh ta cũng không biết
Mạc Úc Hoa đã rời đi tự lúc nào. Tối hôm ấy, anh ta gọi điện thoại cho Mạc Úc
Hoa, bảo: “ Úc Hoa, tớ cảm ơn cô, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có một ngày
cậu cần đến tớ, thì cho dù là nước sôi lửa bỏng tớ cũng lao vào vì cậu.”
Mạc Úc Hoa thông minh chẳng đến cỡ nào, nhưng cô biết Chu Tử Dực là một người
khôn ngoan, cái gì cũng có giá hết, cái “ nước sôi lửa bỏng” mà anh ra nói
chính là cái giá anh ta đưa cho cô. Nhưng cô không cần đến thứ này, vậy nên cô
nói rõ ràng với anh ta trên điện thoại, “ Tớ cần cậu lao vào nước sôi lửa bỏng
làm gì, đừng có coi bản thân mình ghê gớm đến thế, tớ đi Thượng Hải, không phải
vì cậu, mà là vì bản thân tớ. Cậu chẳng phải nợ nần gì hết.”. Cô khiến anh ta
được thanh thản, nhưng chủ yếu là khiến mình nhẹ nhõm.
Nửa năm sau khi bệnh anh ta bình phục, cô nhận được thiếp mời đám cưới của anh
ta. Cô vợ chưa cưới xinh đẹp cuối cùng đã du học trở về, kẻ có tình cuối cùng
đã kết mối lương duyên.
Vậy nên bây giờ Mạc Úc Hoa nói với Tô Vận Cẩm: “ Ly hôn? Cậu ta kết hôn chẳng
liên quan gì đến tớ, ly hôn thì dính dáng gì?”
Lời nói khỏi miệng đương nhiên là nhẹ nhõm, Tô Vận Cẩm định nói, nếu thật chẳng
can hệ gì, tôi gì cậu phải lần lữa trì hoãn thời gian đi nước ngoài? Nếu không
vì người đàn ông “chẳng dính dáng gì” đó, thì là vì ai?
Ngày 9 tháng 9 Âm lịch, Quan Âm Đản.
Người Lĩnh Nam tín mộ Phật rất đông, đến ngày này, ở các đền chùa miếu mạo lớn
thiện nam tín nữ như mắc cửi.
Trịnh Hiểu Đồng không phải người Lĩnh Nam, nhưng cô cũng tín Phật, hàng năm vào
dịp này, cô đều trai giới tắm gội, lên chùa dâng hương. Vậy nên hôm ấy từ sáng
sớm cô đã đến chùa Lục Dung, dâng hương xong xuôi rồi, lại lui tới chỗ tăng
nhân để quyên thêm ít tiền dầu nến cho Trường Minh đăng.
Đi qua trước Quan Âm các, cô quay đầu liếc nhìn, những người đang thành kính
quỳ bái cầu khấn trước Phật đều thật đáng thương, nếu như hiện thực có thể được
như mong đợi, ai lại bằng lòng ký thác niềm hy vọng của mình vào những thần
phật hư vô này nữa. Cô từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ thông minh, vậy nên
nguyện vọng cũng chẳng nhiều, nhưng cô cảm thấy bản thân mình vì thế cũng dễ
cảm thấy hài lòng hơn đại đa số mọi người.
Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng
dễ dàng gì, nhưng cô lại nhận