
thấy
em không sao nữa, nhưng cứ nửa mê nửa tỉnh, nên đưa em về nhà anh nghỉ ngơi.”
Tô Vận Cẩm đưa tay vén lại tóc, “ À, ra là thế, cảm ơn anh, chắc là em vẫn phải
về thôi, bố mẹ anh về trông thấy thì không hay lắm.”
Trình Tranh giọng điệu thoắt đã ngoa ngoắt, “ Anh không sợ, em sợ cái gì, em
cũng chẳng phải chưa gặp bố mẹ anh bao giờ, bọn họ ăn thịt em đấy chắc?”.
Anh thấy Tô Vận Cẩm không ậm ừ gì, khăng khăng đứng dậy tìm dép, mới không biết
làm thế nào, nói thêm một câu, “ Đằng nào thì bố mẹ cũng không có nhà.”
“ Nhưng em vẫn phải về, dượng đã mệt lắm rồi.” Tô Vận Cẩm gắng gượng không làm
Trình Tranh hiểu lầm ý cô.
“ Thế thì em cũng phải ăn cơm rồi hẵng đi, anh đưa em về.” Ngữ khí của anh
không cho phép chối từ.
Tô Vận Cẩm cũng chẳng bướng với anh nữa, từ giường bò dậy, bụng dạ đúng là cũng
hơi đói, không cần thiết phải làm khổ bản thân làm gì. Trong lúc nhổm dậy, cô
để ý ngắm nhìn một lượt cả căn phòng, quen anh đã lâu như thế, đây mới là lần
đầu tiên cô đến nhà anh. Vừa nhìn đã biết ngay đây là không gian chú ngụ của đàn
ông con trai, bày biện không hề rườm rà, nhưng chỗ nào chỗ nấy đều có thể nhận
ra được cái dụng công tỉ mỉ khi thiết kế, sắp xếp lại rất tinh tươm. Thực ra
Trình Tranh là người rất giản dị, chỉ cần chỗ ở thoải mái gọn gàng, những yêu
cầu còn lại đều không phải cao lắm, vậy nên trong tổ ấm ngày xưa của họ, hai
người đã có những phút giây cực kỳ hạnh phúc.
Trình Tranh đưa thuốc cho cô, cô lặng lẽ dùng cốc nước ban nãy để uống thuốc,
rồi theo anh đi ra khỏi phòng. Trong phòng ăn đã bày sẵn đồ ăn và bát đũa, Trình
Tranh ngồi xuống trước, nhấn mạnh rằng: “ Phải nói trước với em, dì Trần về
quên rồi, thức ăn là ở tiệm ăn nhanh dưới nhà, em ăn tạm vậy nhé.”
Đối với việc ăn uống, Tô Vận Cẩm không cầu kỳ kén chọn như anh, chỉ khe khẽ gật
đầu, rồi ngồi xuống đối diện với anh, cầm bát đũa lên. Trong trí nhớ, ký ức về
lần gần đây nhất bọn họ ngồi ăn cơm chỉ riêng hai người mặt đối mặt cùng nhau
cứ xa xăm như thể đã từ kiếp trước. Tô Vận Cẩm gắp một đũa rau, đưa vào miệng,
cảm thấy đắng ngắt kỳ lạ. Cô cố nuốt cho trôi xuống họng, vẫn thấy không ổn,
lại ăn thêm một miếng nữa, chắc chắn không phải là tâm trạng của mình ảnh hưởng
đến vị giác. Cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng cất thành lời, chỉ
cầm đũa với sang một đĩa chẳng biết là món gì nữa, nhai mấy lượt, rồi mau chóng
tự chan cho mình một bát canh. Vừa uống được một ngụm, lần này thì cô không thể
chịu được nữa, chỉ đành thở hắt một hơi, bỏ bát đũa xuống, nhìn Trình Tranh.
Anh lại chẳng có chút động tĩnh gì, chỉ tỏ ra dáng vẻ rất kỳ quái chăm chú nhìn
cô.
“ Trình Tranh, anh mò ở đâu ra tiệm ăn này đấy?”
“ Là quán ‘ Thục địa nhân gia’ mấy người Tứ Xuyên mở ở dưới nhà, cũng được chứ
hả?”, anh nhanh nhẹn đáp ngay, rõ ràng là đã có dự liệu từ trước rằng cô sẽ hỏi
câu này.
“ Anh đắc tội gì với ông chủ hay đầu bếp nhà người tay hay sao?”
“ Anh có bị dở hơi đâu. Làm sao, không ngon à?”
“ Khó ăn lắm.” Tô Vận Cẩm hiếm khi nói thẳng như thế này, cô nhìn Trình Tranh
cũng tự mình ăn một miếng, sau đó lầm bầm chửi thề một câu.
“ Em có thể hiểu anh chính là đầu bếp của ‘ Thục địa nhân gia’ này chứ?”, Tô
Vận Cẩm thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì.
Mặt mũi Trình Tranh lập tức đỏ bừng lên, lật đật bỏ đũa xuống, rồi giật lấy bát
trong tay cô, vội vàng bảo : “ Khó nuốt thì dẹp đi vậy, anh, anh xuống nhà đi
mua thứ khác”. Nói dứt lời liền chạy như bay vào phòng lấy chìa khoá.
Tô Vận Cẩm nhìn theo bóng dáng tất tả của anh, nhỏ nhẹ nói một câu: “ Trình
Tranh, tội gì anh phải thế?”.
Anh sững lại, “ Đây là việc của anh”.
Tô Vận Cẩm cũng đứng dậy, “ Thực ra, đồ ăn tuy có hơi khó nuốt một chút, nhưng
em vui lắm.”
Trình Tranh chầm chậm quay người lại, “ Ấy là…. Thực ra đều tại công thức món
ăn dở quá, anh thề là anh thao tác nghiêm ngặt theo đúng trình tự và các bước
mà….”
“ Trong bếp còn các thứ nguyên liệu chứ, để em đi làm vậy.”
Anh trỏ trỏ vào bếp, gật đầu lia lịa.
Tô Vận Cẩm loay hoay trong bếp, Trình Tranh đứng tựa vào khung cửa ngắm nhìn
cô, chẳng thốt lời nào. Bao ký ức về những ngày xưa cũ cứ lần lượt ùa về.
Tô Vận Cẩm đập trứng vào chảo, cảm giác thấy một đôi tay lặng thinh quấn lấy eo
cô, sau đó là hơi thở của anh, nóng ran ở phía sau cô.
“ Buông tay ra, Trình Tranh.”
“ Không đời nào.”
Tô Vận Cẩm im lặng. Dường như từ khi hai người quen biết nhau đến giờ cứ chỉ
không ngừng lặp đi lặp lại một câu như thế:
- Trình Tranh, buông tay ra.
- Anh không buông đấy.
Thế mà anh đã thực sự buông cô ra, cô đau đớn còn hơn hết thảy.
“ Mặc kệ em lấy lý do gì, anh cũng không buông ra đâu.” Giọng nói của anh từ
trên vai cô vang tới, buồn rầu ủ dột.
“ Anh mà không bỏ tay ra, trứng gà cháy mất, anh không đói hay sao?”, Tô Vận
Cẩm cười gượng gạo bảo.
“ Đương nhiên là đói, nhưng thứ mà anh muốn ăn không phải trứng gà.” Đôi môi
cùng lời nói rủ rỉ của anh đều vờn vỡ bên tai cô đầy ám muội.
“ Đừng thế này nữa.” Cô hơi nghiêng đầu né đi.
Trình Tranh rì rầm đầy thắc mắc : “ Tại sao không được n