The Soda Pop
Hoa Thiên Cốt

Hoa Thiên Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214391

Bình chọn: 9.5.00/10/1439 lượt.

đó, vẫn là Quần Tiên yến đó, nhưng dường như tất cả đều đã đổi thay.

Những lễ nghi phiền phức tất nhiên là không thể thiếu, còn có màn khen ngợi của Ngọc Đế và Vương Mẫu, những lời chào hỏi của chúng tiên. Hình như ai nấy đều kinh ngạc khi biết Bạch Tử Họa nhận nàng làm đồ đệ.

Bạch Tử Họa không thích xã giao, cực ít nói, bình thường đều chỉ khẽ gật đầu. Ngược lại Hoa Thiên Cốt uống nước trà thay rượu hết chén này đến chén khác.

Quần Tiên yến có rất nhiều tiết mục, người thì lên sàn biểu diễn, đối ẩm ngâm thơ, gảy đàn, hát vang trước Dao Trì, cũng có kẻ chuyện trò vui vẻ, trao đổi đấu pháp, chơi cờ, say mèm bất tỉnh. Có khi Quần Tiên yến kéo dài tới mấy ngày, mọi người tận hứng rồi mới chịu ra về. Lần Hoa Thiên Cốt lẻn vào là bữa tiệc ngắn nhất, vì chuyện Mao Sơn mất thần khí nên mọi người đều giận dữ quay về. Còn lần này đã đoạt lại được quá nhiều thần khí, ai ai cũng bớt lo âu, bữa tiệc tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.

Lúc mới nhìn thấy cảnh này, Hoa Thiên Cốt cảm thấy vui vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ một lát sau tất cả lực chú ý của nàng đã tập trung hết vào phần ăn uống, hăng hái chiến đấu với Đường Bảo. Hiên Viên Lãng ngồi bên trái vẫn luôn cười trìu mến nhìn dáng ăn như hổ đói của Hoa Thiên Cốt, thỉnh thoảng lại nói vài ba câu, như luồng gió mát nhẹ nhàng thổi vào lòng nàng.

Hai cái lỗ tai của Đường Bảo chẳng nghe thấy chuyện bên ngoài, một mực chú tâm đào hang trên trái đào. Nó vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể ăn đào tiên lần trước, cho nên sớm đã hùng hục vùi đầu vào gặm, chui tới chui lui trong trái đào, thoáng chốc đào trên bàn đã bị nó tiêu diệt hơn phân nửa.

Hoa Thiên Cốt quay đầu về phía Bạch Tử Họa, người đang uống rượu trò chuyện với Lạc Hà Đông và Đông Hoa thượng tiên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi. Rượu Vong Ưu trong chén ngọc lưu ly mùi hương thoảng bay, sắc rượu lạnh lẽo, ánh rượu thấp thoáng bóng đào hồng vẩn quanh Bạch Tử Họa, đan cài vào nhau tựa như ráng mây ngũ sắc. Tuy rằng người vẫn hờ hững lãnh đạm nhưng lại khiến Hoa Thiên Cốt cảm thấy thật ấm áp.

Hoa Thiên Cốt ngửa đầu nhìn cây đào cổ thụ kia, nhớ lại cảnh lúc ấy mình rơi từ trên xuống.

Bỗng thấy một đóa hoa đang bay trong gió, một cánh hoa rơi vào trong chén của Bạch Tử Họa. Nàng giật mình, giữ chặt lấy tay áo ngăn Bạch Tử Họa đang muốn uống cạn một hơi.

Bạch Tử Họa dừng lại, cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt đang ngây ngô trông mình.

“Tiểu Cốt?”

Hoa Thiên Cốt sửng sốt, sau đó vội cười làm nũng: “Sư phụ, cho con nếm một chút được không?”

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn chén rượu trong tay: “Không phải ngươi không uống được rượu sao?”

“Không sao đâu ạ, con chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi, sẽ không say đâu.”

Bạch Tử Họa gật đầu, đang định rót sang chén khác cho nàng, nàng đã nhanh tay đoạt lấy chén của hắn, dốc cạn một hơi.

“Tiểu Cốt?”

Khuôn mặt trắng trẻo của nàng thoáng chốc đã bị những áng mây hồng chiếm đóng. Ánh mắt của Hoa Thiên Cốt như làn khói lững lờ trôi, ngẩn người nhìn Bạch Tử Họa chằm chằm.

Cánh hoa đào hồng nhạt ở trong chén kia dính lên môi nàng, gương mặt thanh tú dưới bóng đào hoa kiều diễm, đôi mắt trong veo rực lửa. Nàng thè cái lưỡi non mềm ra, nhẹ nhàng cuốn cánh hoa vào. Sau đó cười ngơ ngẩn với Bạch Tử Họa, hoa nở nghiêng nghiêng, sóng ào cuộn cuộn.

Bạch Tử Họa lo lắng cúi đầu, nhìn ngón tay ngọc ngà của nàng cầm chén lưu ly, sắc rượu long lanh như phiến ngọc vỡ, tỏa ánh sáng chói lòa mắt hắn.

Tia chớp ánh lửa cũng chỉ phút chốc, tất cả dần khôi phục như lúc ban đầu.

“Tiểu Cốt? Ngươi không sao chứ?” Bạch Tử Họa đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng.

Hoa Thiên Cốt khẽ dựa vào vòng tay người, mùi hoa đào thấm đượm hòa cùng mùi cỏ xanh, đó là mùi của sư phụ, mùi hương lạ kì thoảng trong gió, từ mũi truyền đến chân tay, rồi thấm vào lòng nàng.

Bỗng nàng thật muốn cứ say mèm ngả vào vòng tay người như thế này, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Một giọng nói liên tục nhắc nhở trong đầu nàng, không được ngủ, không được tham lam, không được chìm đắm… Đây không phải là nơi ngươi có thể ngẩn ngơ ra đây, sẽ không chịu nổi cái giá phải trả đâu.

Nàng cố gượng dậy, cười ngu ngơ: “Sư phụ, con không sao, người xem, không phải con rất ổn ư? Thật ra tửu lượng của con được lắm đó. Chỉ có điều… bây giờ con phải đi vệ sinh. Ha ha ha!”

Nói xong xoay người lảo đảo ra khỏi bữa tiệc.

“Tiểu Cốt?” Bạch Tử Họa lo lắng đứng dậy, nhưng không tiện đi theo.

Hiên Viên Lãng nói: “Tôn thượng đừng lo lắng, để ta trông chừng nàng cho.”

“Ha ha ha, thằng nhóc, mau đi đi, nhưng không được rình trộm người ta đâu đấy! Đừng chỉ học cái xấu mà không học cái tốt của sư phụ!”

Hiên Viên Lãng bất đắc dĩ lắc đầu nhìn dáng vẻ say mèm không biết trời đất trăng sao là gì của Lạc Hà Đông, rồi đuổi theo Hoa Thiên Cốt. Đường Bảo vẫn cực kì chuyên tâm vùi đầu đào hang trong trái đào.

Lúc này Bạch Tử Họa mới ngồi xuống, nhìn chiếc chén ngọc lưu ly Hoa Thiên Cốt vừa dùng, để Lạc Hà Đông rót đầy rượu vào, sau đó một hơi uống cạn, không biết vì sao hương vị lại khác hoàn toàn lúc trước.

Hiên Viên Lãng dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Hoa Thiên Cốt