Hoa Vô Lệ

Hoa Vô Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326454

Bình chọn: 7.00/10/645 lượt.

đi bộ, cậu lái xe từ từ theo sau. Đây là dịp tốt để San Phong bắt thóp được cô.

Bíp…bíp…

San Phong nhấn còi cho Ngữ Yên quay lại, đúng vậy cô nhìn xang bên trái mình thấy San Phong đang cười cười chế giễu nhìn mình :

- Anh muốn gì nữa.

Môi San Phong nhếch nhếch lên, vẻ mặt tà mị :

- Lên xe rồi nói chuyện sau.

Cậu cho xe dừng hẳn. Ngữ Yên bước lên phía sau.

- Cậu ta là người tình của cô à?

Ngữ Yên không nói gì, đột nhiên cô đề nghị :

- Cho tôi đến rạp “Galaxy”.

Theo San Phong đóan không lầm hình như Ngữ Yên đang thất tình, đúng ra cô đang phải chạy theo năn nỉ ỉ ôi với cậu trai trẻ kia để níu kéo gì chứ sao lại đến rạp phim làm gì.

Đến nơi, Ngữ Yên lù lù xuống xe, lù lù đến quầy gọi mua một đống đồ ăn và hai vé xem phim “Long ruồi”. Cô lục túi định lấy tiền trả thì nhớ lại mình chỉ còn ít tiền thôi…Ngữ Yên nhìn xang San Phong :

- Anh thanh toán giúp tôi nhé.

- Gì cơ ?- San Phong tròn mắt nhìn Ngữ Yên.

Cả đời cậu chưa gặp cái ngữ nào như cô gái này. Dù là vậy nhưng San Phong cũng rút tiền ra trả cho cô. Ngữ Yên mỉm cười :

- Cảm ơn.

Cô quay người đi vào trong, San Phong cũng theo sau, người phục vụ gọi lại :

- Anh ơi còn tiền thừa.

- Khỏi thối.- Cậu quay lại khẽ cười rồi bước tiếp theo sau Ngữ Yên vào trong rạp.

Mấy cô nhân viên tủm tỉm nhìn nhau cười :

- Đúng là đẹp trai lại còn phong độ nữa chứ.

- Bao giờ mình mới có bạn trai như vậy đây…haizz…

Mấy cô tự nói rồi cười khúc khích với nhau, tiếc rẻ nhìn theo bóng dáng của San Phong. Gía như họ có thể lọt vào mắt người đàn ông đó thì tốt biết mấy.



Vừa xem phim Ngữ Yên nhai ngấu nghiến bắp rang bơ trong miệng vừa cười sặc sụa khiến San Phong nhăn mặt…cả những người ngồi quanh anh cũng vậy. Những cảnh không đáng cười Ngữ Yên cũng cười rống lên làm San Phong mất mặt lây… Cậu không hiểu cô ta hôm nay bị dính thứ gì mà lại lên cơn như vậy nữa. Hay thất tình nên điên luôn rồi…

Cậu nhăn nhó nhìn xang Ngữ Yên, cô dơ hộp bắp lên chìa xang bên San Phong :

- Ăn đi chứ…

- Không. – San Phong sốc áo lại ngồi chỉnh tề xíc xích xa Ngữ Yên một chút cho mọi người đừng hiểu lầm mối quan hệ giữ hai người.

Chẳng nhẽ bây giờ cậu lại đứng dậy đi về thì thôi thiển quá. Nhưng cứ phải nghe tiếng cười và cả những ánh mắt nhìn trong bóng tối của mọi người đổ về mình thì chẳng khác nào cậu đang ép mình nhận sự tra tấn đó.

Cố gắng cũng đã hết bộ phim. Đèn đã bật sáng, mặt Ngữ Yên đỏ hồng lên chắc do cười nhiều, nét mặt cô lúc này khác hẳn ban nãy…San Phong lẩm bẩm nói :

- Đúng là gái già yêu đời.

Ngữ Yên quay xang cậu, miệng cô vẫn thoáng nét cười :

- Tôi đang cố cười nhiều để trẻ lên đây.

- Để hợp với bồ trẻ của cô đấy à. Bị cậu ta chê già sao?

San Phong cười cười châm chọc, Ngữ Yên cũng chỉ đáp lại bằng cái cười lắc đầu :

- Anh cũng tò mò về chuyện người khác nhỉ?

- Vào phòng đi, ngủ ngoài đây sẽ bị cảm đấy.

Thừa Ân mở hờ mắt rồi mở hẳn ra, đưa tay dụi dụi :

- Ngữ Yên về rồi à?

- Ừm.

Thừa Ân ngập ngừng nhìn chị mình nói :

- Chuyện chiều này…xin lỗi cô Ngữ Yên.

- Ừm không sao. Vào ngủ đi.

Thừa Ân cười cười, điệu bộ như chú mèo :

- Cô Ngữ Yên không cần lấy người đó để trả nợ, Thừa Ân sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giúp Ngữ Yên nhé.

Ngữ Yên bật cười nhìn cái vẻ mặt xinh trai của em mình, sao cậu lại đáng yêu đến vậy mà cô lại cằn cỗi thế này.

Ngữ Yên gõ vào đầu cậu :

- Ừm được rồi, thôi em vào ngủ đi, chị cần làm việc một chút.

- Ờ.

Thừa Ân nheo mắt cười rồi lững thững đi về phòng.

- Chỉ là tôi muốn mình thoát khỏi cô thôi.

- Vậy à. Nhưng tiếc thật tôi lại không thể buông tay với anh.

San Phong dừng bước nhìn thẳng vào mắt cô :

- Nếu cô rút lui thì tôi sẽ không nói chuyện hôm nay của cô ra với mẹ tôi.

Ngữ Yên cười cười :

- Anh nghĩ bà Như Hạ sẽ tin à ?

- Cô…

……..

Ngữ Yên về nhà thấy em trai mình đang ngồi ngủ gục trên salong, cô quẳng túi xách xang một bên khẽ lay Thừa Ân dậy :

- Vào phòng đi, ngủ đây sẽ cảm lạnh đấy.

Thừa Ân dụi dụi mắt, điệu bộ như chú mèo ngồi dậy nhìn Ngữ Yên, giọng còn ngờ ngợ :

- Cô Ngữ Yên về rồi à.

- Ừm.

Cậu ngập ngừng lên tiếng :

- Chuyện chiều nay…xin lỗi cô Ngữ Yên nhé.

- Ừ. Không sao.

Thừa Ân ôm lấy người chị mình, giọng cậu nhỏ nhẹ :

- Cô Ngữ Yên không cần làm thế để trả nợ đâu. Cứ để chuyện đấy Thừa Ân gánh cho.

Ngữ Yên bật cười. Em trai của cô bắt đầu lớn từ khhi nào vậy.

Cậu xoa xoa đầu em mình, sao hai chị em họ vẻ bề ngoài lại khác nhau đến vậy…Nghĩ đến những lời San Phong nói và hiểu lầm cô với Thừa Ân mà cô càng buồn cười hơn nữa…Cũng công nhận rằng giữa hai người trả ai bảo họ là chị em ruột cả, nhìn cậu em thì đẹp lung linh môi đỏ, mũi cao mắt rõ hai mí lông mi dày lông mày sắc nét khuôn mặt anh tuấn, dáng vóc cao dáo nói chung chốt hạ trong năm từ

“hoàn hảo trong hoàn hảo”. Còn Ngữ Yên thì…gương mặt phổ thông, suy nghĩ lại có vẻ già dặn cứng ngắc hơn lứa tuổi của mình rất nhiều…Một đìêu nữa mọi người càng không nghĩ họ là chị em qua cách xưng hô của Thừa Ân, cậu chẳng bao giờ chịu gọi chị em với Ngữ Yên mà toàn xưng tên như bạn bè thân mật…

- Được rồi, đi ngủ đi chị còn phải


Teya Salat