
ra vẻ già dặn nói.
Người áo đen cười rộ. “Ngươi muốn được thưởng gì nào?”
Đứa bé liếc nhìn con ngựa đỏ kia, làm mặt quỷ, nói: “Nếu ta
đoán đúng, ông hãy cho ta cưỡi con ngựa này một lát.” Sau khi nghiêng đầu ngẫm
nghĩ, đứa bé lại nói tiếp: “Ta không cần ông mang ta theo, ta muốn tự mình cưỡi
nó.” “Cái thằng nhóc này...” Người áo đen vốn tới Thanh Thủy trấn có việc nhưng
thấy đứa bé này thú vị liền muốn cò kè mặc cả với nó: “Con Hỏa Vân Câu này của
ta nóng tính lắm, nhỡ làm ngươi bị ngã thì sao?”
“Hỏa Vân Câu! Cái tên này hay lắm!” Trong mắt thoáng qua một
tia ao ước, đứa bé ưỡn ngực, nói: “Ông yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, mình
làm mình chịu, cho dù ta có bị ngã thì cũng không liên quan gì tới ông.”
Người áo đen thấy nó như vậy thì không khỏi cảm thấy tức
cười. “Được rồi, chỉ cần ngươi đoán đúng, ta sẽ cho ngươi cưỡi nó nửa canh
giờ.”
“Quyết định thế nhé, ông không được nuốt lời đâu đấy!” Đứa
bé mừng rỡ vỗ tay kêu lớn, nhìn vẻ mặt nó như chắc chắn có thể đoán đúng vậy.
Người áo đen ung dung cất tiếng: “Ngươi hãy nói xem ta tới
Thanh Thủy trấn này làm gì nào?”
“Chuyện này ấy mà...” Đứa bé nhìn người áo đen một lượt từ
trên xuống dưới, gương mặt như cười như không. “Tuy rằng khó đoán nhưng không
làm khó được ta.”
Người áo đen thấy đứa bé cứ dây dưa mãi liền tỏ ra bực bội.
“Chắc ngươi không đoán được chứ gì! Ta chẳng có thời gian ở đây với tên tiểu
quỷ ngươi mãi đâu!” Nói rồi hắn bèn quay ngựa, định đi vào trong trấn.
“Đừng vội, đừng vội mà! Ta biết...” Đứa bé kéo dài giọng,
nói chậm rãi từng chữ một. “Ông đến đây tìm Dương thiết tượng[3'> chứ
gì?”
[3'> . Thiết tượng có
nghĩa là thợ rèn - DG.
“Làm sao ngươi biết?” Người áo đen thấy đứa bé vừa đoán đã
đúng ngay, trong lòng cảm thấy hết sức nghi hoặc.
“Ông hãy nói xem ta đoán có đúng không đã?” Đứa bé cố ý
không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của người áo đen, dương dương đắc ý, nói.
“Không sai, coi như ngươi đoán đúng.” Người áo đen tuy cảm
thấy rất nghi hoặc nhưng tất nhiên sẽ không tính toán với một đứa bé, bèn thẳng
thắn thừa nhận.
“Oa!” Đứa bé mừng rỡ kêu lên một tiếng rồi chạy tới nắm lấy
dây cương ngựa. “Dương thiết tượng ngụ tại căn nhà nhỏ phía đằng tây trấn này,
chỉ đi mấy bước là tới, ông hãy để ta thử cưỡi ngựa trước đã.”
Người áo đen nhủ thầm lần này mình đến đây hoàn toàn là do ý
niệm nhất thời, hành sự lại cực kỳ kín đáo, ngay đến các tâm phúc cũng không hề
hay biết, chắc chắn sẽ không có tin tức gì bị tiết lộ ra ngoài, vậy đứa bé này
làm sao mà biết được? Lại thấy nó thân thủ mau lẹ, trong lòng hắn càng nghi
hoặc, bèn trầm giọng nói: “Ngươi hãy nói với ta ngươi làm sao mà đoán được
trước đã!”
Đứa bé chỉ tay về phía chiếc bao đao mà người áo đen đeo bên
hông phải. “Là nó nói cho ta biết.”
Người áo đen nhìn xuống hông phải mình theo ánh mắt đứa bé.
Tuy hắn mang theo hai thanh đao nhưng chúng lại có hình dạng rất khác nhau,
thanh đeo bên hông trái dài chừng ba thước, chỉ là loại mã tấu hết sức bình
thường, trên giang hồ đâu đâu cũng có thể thấy, còn chiếc bao đao đeo bên hông
phải lại dài tới năm thước, miệng được nạm vàng, chuôi đao thuần một màu đen,
có khảm mấy viên minh châu, trông cực kỳ quý phái. Có điều, tuy chiếc bao đao
này nhìn rất bắt mắt nhưng chung quy cũng chỉ là một chiếc bao đao mà thôi.
Người áo đen nhìn suốt hồi lâu mà vẫn không hiểu đứa bé nhìn ra được điều gì từ
chiếc bao đao này.
Đứa bé thấy người áo đen ngơ ngẩn thì vô cùng đắc ý, cất
tiếng cười vang, sau đó nói tiếp bằng giọng trẻ con trong trẻo: “Bởi vì, đó là
một thanh đao gãy!”
Lần này, người áo đen quả thực kinh hãi tột cùng. Thanh đao
này quan trọng vô cùng, nếu việc đao gãy truyền ra giang hồ, chỉ e sẽ lập tức
dẫn đến một hồi phong ba rất lớn. Sở dĩ hắn mất bao công sức tìm đến nơi này
chính là vì nghe người ta nói, vị Dương thiết tượng kia có tài rèn đao đúc kiếm
cực kỳ lợi hại, muốn nhờ ông ta giúp đỡ nối lại thanh đao này mà không để ai
phát giác, chẳng ngờ vừa mới bước chân vào trấn thì việc đao gãy đã bị đứa bé
này phát hiện. Trong cơn nôn nóng hắn bèn vung tay tới, muốn bắt đứa bé tra hỏi
một phen.
Nhưng đứa bé đó nhanh nhẹn vô cùng, người áo đen vừa đưa tay
ra nó đã lập tức phát giác, tránh qua một bên. Người áo đen ngồi trên lưng ngựa
nên không tiện hành động, cũng không tiếp tục ra tay, chỉ chăm chú nhìn đứa bé.
Đứa bé nhăn nhó mặt mày, nói: “Ông nhỏ mọn không muốn cho ta cưỡi ngựa thì
thôi, tại sao lại động thủ với ta?”
Người áo đen thấy đứa bé khi nhảy qua một bên né tránh thì
bộ pháp rất linh hoạt, khác hẳn những đứa trẻ bình thường, rõ ràng là biết võ
công, trong lòng lại càng nghi hoặc. Hắn cũng được tính là một nhân vật có
tiếng trên giang hồ, một đòn không trúng tất nhiên sẽ không mặt dày mà tiếp tục
ra tay với một đứa bé, chỉ trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết đây là một thanh
đao gãy?” Giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu không muốn bị ta bắt lại
tra khảo, ngươi hãy ngoan ngoãn trả lời ta!”
Chuyện này có liên quan quá lớn nên hắn nhất định phải hỏi
cho rõ ràng. Phải biết