
với cha nhỉ?”
Nhật Khốc quỷ thầm cười lạnh, nhủ
thầm thằng bé này nhất định là muốn bỏ trốn nên mới dùng lời nói để thăm dò như vậy. Thế là hắn cứ nằm im chẳng nói gì, chờ xem mọi việc tiếp
theo sẽ ra sao.
“Những kẻ đối địch với cha đều là người xấu sao?”
Tiểu Huyền lẩm bẩm. “Ừm, cái tên Điếu Ngoa quỷ đó quái gở, dị hợm, chẳng có vẻ gì là người tốt, Triền Hồn quỷ thì còn đỡ. Tề thúc thúc tuy tướng mạo có vẻ xấu xa, hung ác nhưng đối xử với mình cũng có thể coi là
không tệ.”
Nhật Khốc quỷ ngẩn ra, không kìm được cười gượng một
tiếng. Hắn một lòng muốn ăn thịt Tiểu Huyền, chẳng ngờ trong lòng Tiểu
Huyền, hắn vẫn không phải người xấu, phải cố gắng lắm hắn mới kìm được
không lên tiếng hỏi thằng bé xem mình không tệ ở điểm nào.
Tiểu
Huyền lại nói tiếp: “Không biết vị Long bảo chủ đó là người thế nào,
nghe giọng điệu Tề thúc thúc thì võ công của ông ta nhất định là cực kỳ
lợi hại. Nếu mình thật sự có thể nhận ông ta làm nghĩa phụ, có lẽ sẽ học được võ công cao cường, sau này không phải sợ bị người ta ăn thịt nữa,
cho dù có đánh cược thua cũng không sợ...”
Nhật Khốc quỷ nghe thấy vậy thì thầm cảm thấy tức cười, nghĩ bụng mình đường đường là kẻ đứng
đầu Cầm Thiên lục quỷ, vậy mà lại đi đánh cược một chuyện hoang đường
như thế với một đứa bé, có nói ra chắc cũng chẳng ai tin được. Vừa nghĩ
tới đây, trái tim hắn bỗng trở nên ấm áp lạ thường, không kìm được nở nụ cười mỉm, cảm thấy có thể làm quen với đứa bé này trong tình huống như
vậy, hai người cũng coi như là có duyên với nhau.
Tiểu Huyền lại
nói: “Có điều, cha nhất định không muốn mình nhận vị Long bảo chủ kia
làm nghĩa phụ. Nếu cha không vui, cho dù mình có luyện thành môn võ công lợi hại nhất trên đời thì cũng chẳng để làm gì. Huống chi cha đã nói
rồi, võ công cao không chứng tỏ là lòng dạ tốt, kẻ có võ công cao nhất
thiên hạ hiện giờ chính là một tên đại ma đầu xấu xa.”
Nhật Khốc quỷ nghe tới đây thì buột miệng hỏi: “Ngươi muốn nói đến Minh Tướng quân sao?”
Tiểu Huyền cả mừng. “Tề thúc thúc còn chưa ngủ ư? Nói chuyện với cháu một lát được không?”
Nhật Khốc quỷ đành cố ý trở mình một cái, làm như vừa mới tỉnh dậy, giả vờ
tức giận, quát: “Ngươi nói năng ồn ào như thế ta làm sao mà ngủ được!
Đêm khuya thế này rồi, sao còn không mau ngủ đi!”
Tiểu Huyền nói:
“Cháu sợ tối. Trước đây ở nhà cha cháu vẫn luôn nói chuyện với cháu, còn kể chuyện cho cháu nghe đến lúc cháu ngủ. Thúc thúc cũng kể chuyện cho
cháu nghe đi...”
Nhật Khốc quỷ tức tối nói: “Ta không biết kể chuyện, chỉ biết ăn thịt người thôi.”
Tiểu Huyền không hề sợ hãi, cười hì hì, nói: “Thúc thúc đừng dọa cháu, cháu
biết thúc thúc là người tốt. Chỉ cần cháu nghe lời, thúc thúc sẽ không
ăn thịt cháu đâu.”
Nhật Khốc quỷ nghe thấy hai chữ “người tốt” đó, dù có tức giận đến mấy cũng không sao phát tác được nữa, đành ậm ờ nói: “Ta không có bản lĩnh như cha ngươi, thậm chí còn chẳng biết chữ, làm
gì có cái gì để kể!”
Tiểu Huyền nài nỉ: “Võ công của thúc thúc cao như vậy, nhất định đã từng đi tới rất nhiều nơi, cứ kể lại những chuyện thú vị mà thúc thúc từng gặp trên đường cũng được mà!”
Nhật Khốc quỷ bật cười. “Thằng nhóc ngươi thật giỏi tâng bốc đấy! Sao ngươi biết là ta có võ công cao?”
Tiểu Huyền nói: “Tự cháu nhìn ra được mà. Cả cha cháu và Phùng thúc thúc của Mị Vân giáo đều không phát hiện ra Triền Hồn quỷ và Điếu Ngoa quỷ nấp ở bên cạnh, có thể thấy võ công của hai người này không kém. Nhưng đến
Điếu Ngoa quỷ vốn ngông nghênh, ngang ngược như thế mà còn phải gọi thúc thúc một tiếng đại ca, võ công của thúc thúc tất nhiên là rất cao
rồi...”
Ở trên đời có ai mà không ưa nịnh? Nhật Khốc quỷ nghe thấy thế tất nhiên hết sức vui mừng, lại càng cảm thấy đứa bé này thông
minh, bèn có ý trêu chọc nó: “Không phải ngươi nói võ công cao không
chứng tỏ là lòng dạ tốt sao? Sau này ngươi muốn làm một người tốt hay là một người có võ công cao?”
“Cháu muốn làm cả hai.” Tiểu Huyền nói bằng giọng kiên quyết, suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Tề thúc
thúc, thúc thử nói xem tại sao võ công cao rồi thì lòng dạ người ta lại
xấu đi nhỉ? Có phải vì một khi võ công cao, con người ta sẽ muốn đi ức
hiếp người khác, rồi nhìn thấy thứ gì hay liền muốn cướp về làm của
mình?” Dường như nó đột nhiên nghĩ thông được đạo lý gì đó, cảm thấy rất hưng phấn, liền ngồi bật dậy. “Giống như khi cháu nhìn thấy chiếc chong chóng của A Phong, hỏi mượn về chơi một lát mà nó không chịu, nếu cháu
có thể đánh lại nó, nhất định sẽ cướp về...” Nói tới đây, nó đột nhiên
dừng lại, phát hiện nếu mình làm như thế há chẳng phải đã trở thành
người xấu rồi sao?
Nhật Khốc quỷ có thể nói là đã làm cường đạo cả đời nhưng lại chưa từng suy
nghĩ đến những đạo lý bên trong. Lúc này nghe Tiểu Huyền nói thế, hắn
cũng cảm thấy có mấy phần đáng tin. Có lẽ là do tính người vốn ác, đến
một đứa bé cũng như vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn lên tiếng trách cứ:
“Vừa rồi ngươi còn nói muốn làm người tốt, bây giờ lại định cướp đồ của
người khác, há chẳng phải là mâu thuẫn quá sao?”
Tiểu Huyền ngượng ngùng đưa tay gãi đ