
miệng nói xin lỗi, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Thực ra Nhật
Khốc quỷ cũng chẳng để tâm đến Phí Nguyên, chỉ khẽ cất tiếng dặn dò Tiểu Huyền: “Ngươi cứ ở đây đợi ta là được, ta vào trong thương lượng chút
chuyện với Lỗ hương chủ, một lát nữa sẽ ra.” Sau đó, hắn cùng Lỗ Tử
Dương đi vào trong nhà. Đám gia đinh nhanh chóng tản đi, trong sân chỉ
còn lại Tiểu Huyền và Phí Nguyên.
Phí Nguyên đổi sang vẻ mặt tươi
tắn, cười nói với Tiểu Huyền: “Không biết tên họ của vị tiểu huynh đệ
này là gì? Có phải là công tử của Khốc lão đại không?” Thân phận của
Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên bảo vốn là điều bí mật, chẳng ai biết hắn
tên họ là gì, đều xưng hô là Khốc lão đại.
Tiểu Huyền buồn chán
không việc gì làm, bèn ngó nghiêng khắp sân. Nó không giống Nhật Khốc
quỷ suốt ngày tự xưng là quỷ, vừa rồi bị Phí Nguyên gọi liền hai tiếng
tiểu quỷ thì cảm thấy rất tức giận, lúc này bèn hậm hực nói: “Lão quỷ đó có tư cách gì mà đòi làm cha ta! Ta họ Dương.”
Phí Nguyên bị nó
bác lại một câu nhưng cũng không dám phát tác. Hắn thấy Tiểu Huyền không được khôi ngô cho lắm, thậm chí có thể nói là khá khó coi, vậy mà Nhật
Khốc quỷ lại có vẻ vô cùng yêu quý nó, đoán chừng rất có lai lịch, vì
vậy liền cố ý lấy lòng: “Thì ra là Dương huynh đệ! Ha ha, mọi người đều
là người một nhà, Dương huynh đệ muốn chơi cái gì, ta sẽ sai người đi
tìm về ngay.” Vừa rồi hắn tức giận vì bị Tiểu Huyền gọi là Phí huynh,
bây giờ lại chủ động gọi nó là Dương huynh đệ, thực khiến người ta cảm
thấy dở khóc dở cười.
Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên trước ngạo mạn
sau cung kính, trong lòng hết sức coi thường, vì vậy có ý trêu chọc hắn
một phen: “Thanh kiếm đó của ngươi trông đẹp lắm, chi bằng hãy tặng cho
ta chơi đi!”
Thanh Bích Uyên kiếm đó vốn là vũ khí thành danh của
Phí Nguyên, hắn làm sao nỡ đưa cho Tiểu Huyền, đành cười gượng, nói:
“Dương huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi, không thích hợp chơi thứ đồ nguy hiểm
như vậy, hay là để ta đi tìm cho Dương huynh đệ một chiếc nỏ nhé?”
Tiểu Huyền kỵ nhất là bị người ta nói mình vẫn còn nhỏ tuổi, tròng mắt liền
đảo qua đảo lại, ra vẻ nghiêm túc, nói: “Thanh kiếm đó của ngươi cũng
chẳng có gì đặc biệt, ta chẳng qua chỉ muốn xem xem nó có phải là thanh
kiếm mà ta muốn tìm không thôi, như thế cũng coi như không phụ sự nhờ
cậy của người ta.”
Phí Nguyên tò mò hỏi: “Dương huynh đệ muốn tìm thanh kiếm thế nào? Là việc mà ai nhờ cậy?”
Tiểu Huyền cố ý tỏ ra thần bí. “Ta đã đồng ý với người ta là không nói ra
chuyện này rồi. Có điều... khéo thật, nói không chừng đây cũng là ý
trời.”
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền khơi dậy sự tò mò. “Có gì mà khéo?”
Tiểu Huyền cười hì hì, nói: “Khéo là khéo ở chỗ ngươi cũng họ Phí. Ừm, ngươi có từng nghe cha mẹ ngươi nói ngươi còn có sáu vị huynh đệ, thúc bá
không?”
Phí Nguyên không hiểu căn nguyên, nghĩ bụng mình chỉ có
hai người là đường huynh, lấy đâu ra tận sáu vị huynh đệ, thúc bá, bèn
lắc đầu, nói: “Chắc Dương huynh đệ đã nhận nhầm người rồi.”
“Tiếc thật! Tiếc thật!” Tiểu Huyền thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Phí Nguyên truy hỏi: “Tiếc cái gì?”
Tiểu Huyền cười thần bí, nói: “Việc không liên quan tới ngươi, ta không thể nói ra được.”
Phí Nguyên bị lời của Tiểu Huyền làm cho ngứa ngáy trong lòng. “Hảo huynh
đệ, ngươi hãy kể cho ta nghe đi, ta đảm bảo sẽ không nói với bất cứ
người nào khác.”
“Không được, không được!” Tiểu Huyền vẫn ra sức
lắc đầu. “Lần trước ta cũng nhận nhầm một người, rồi nói bí mật này cho
hắn, kết quả là bị những người kia trách tội, hại ta phải tốn mất mười
mấy lạng bạc mời bọn họ ăn một bữa cơm thịnh soạn mới xong việc.”
Phí Nguyên lại càng cảm thấy khó hiểu. “Nhận nhầm người thì làm sao mà phải mời cơm? Tính cách của những người này cũng thật cổ quái!”
Tiểu
Huyền gật đầu, nói: “Không sai, bọn họ chính là những người có tính cách cổ quái nhất trong võ lâm đấy! Nhưng nếu nói tới “Thải Kiếm môn” Phí
gia ở Giang Nam, ai mà không biết đó là một thế gia danh kiếm quán tuyệt võ lâm...” Nói tới đây, nó đột nhiên đưa tay lên che miệng, làm ra vẻ
như vừa lỡ lời.
Phí Nguyên vắt óc suy nghĩ mà vẫn chẳng nghĩ ra ở
Giang Nam có môn phái nào gọi là “Thải Kiếm môn” không, bèn nửa tin nửa
ngờ, hỏi: “Có phải Dương huynh đệ đã nhớ nhầm rồi không, sao ta chưa
từng nghe nói tới môn phái này?”
Tiểu Huyền thở phào một hơi, vẻ
như vừa trút được gánh nặng trong lòng. “Đúng thế, đúng thế! Ta chỉ nói
bừa thôi mà, ngươi đừng tin là thực.” Nó biết mình càng nói như vậy,
người ta sẽ càng tin tưởng.
Phí Nguyên vốn nghĩ một thằng nhóc
miệng còn hôi sữa thế này thì có thể biết được bí mật ghê gớm gì, nhưng
thấy nó lúc đầu thì nói năng nghiêm túc, sau lại có vẻ đang giấu giấu
giếm giếm điều gì đó, chỉ sợ chuyện này đúng là sự thực chẳng sai. Hắn
đâu có biết rằng, Tiểu Huyền từ nhỏ đã hay kể chuyện cho lũ trẻ con
trong vùng nghe, việc bịa chuyện đối với nó thực sự là dễ như lấy đồ
trong túi. Hơn nữa, nó còn biết rõ tới chỗ nào thì nên dừng lại để khơi
dậy sự tò mò của người ta, tới chỗ nào thì nên giấu sẵn phục bút cho sau này, do đó,