XtGem Forum catalog
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327683

Bình chọn: 7.5.00/10/768 lượt.

i rượu tốt nhất đến đây! Ngươi đừng có

giấu rượu ngon, đợi lát nữa ta thưởng thêm cho ngươi chút tiền là được.”

Đám tiểu nhị trong thiên hạ xưa nay đều chỉ nhận tiền không nhận người, làm sao dám đắc tội với một vị khách lớn như Tiểu Huyền. Tên tiểu nhị đó

thấy Tiểu Huyền làm bộ làm tịch, tuy biết rõ đứa bé này có lòng tranh

hơn thua rất lớn nhưng vẫn không sao nhịn được cười, phải cố gắng lắm

mới giữ được thần thái cung kính. “Tiểu gia minh giám, đây là loại mỹ

tửu Nhập Hầu Thuần ngon nhất của bản tiệm, tiểu nhân làm sao dám giấu

rượu ngon cơ chứ?”

Tiểu Huyền thấy tên tiểu nhị đó cười rất đáng

ghét, lại càng giận dữ. “Phì! Cái này mà cũng gọi là mỹ tửu sao? Còn cái gì mà Nhập Hầu Thuần nữa, ta thấy nên gọi là Nhập Hầu Thiêu[12'> thì đúng hơn.”

[12'> . Nhập hầu có nghĩa là vào cổ họng, còn thuần là thơm nồng, thiêu là thiêu đốt - DG.

Tên tiểu nhị vội vàng làm bộ ấm ức kêu lên: “Tiểu gia không biết đó thôi,

rượu của bản tiệm rất nổi tiếng trong thành Phù Lăng này đấy, ai ai cũng khen ngon. Chắc hẳn vừa rồi tiểu gia uống vội quá, chỉ cần uống thêm

vài chén là sẽ thấy được cái ngon của rượu này.”

Tiểu Huyền cảm

thấy ngọn lửa trong bụng vẫn còn chưa tan, đang thiêu đốt khiến cho dạ

dày vô cùng khó chịu, làm sao dám uống thêm chén nữa. “Vậy ngươi thử nói xem rượu này có gì ngon?”

Tên tiểu nhị lập tức tỏ vẻ đắc ý, đưa

tay chỉ về phía biển hiệu của cửa tiệm. “Tiểu gia có biết tên của bản

tiệm là từ đâu mà có không?” Hắn thường ngày kể chuyện cho khách đã

quen, lúc này liền cố ý dừng lại, nghĩ bụng chắc

Tiểu Huyền cũng

sẽ hỏi gặng như các vị khách khác, sau đó mình sẽ nói tiếp. Mà nếu có

thể làm cho khách cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chưa biết chừng sẽ còn

được thưởng thêm ít bạc. Chẳng ngờ Tiểu Huyền từ nhỏ vốn đã quen kể

chuyện cho người khác nghe, làm gì chẳng biết cái trò vặt này, bèn không thèm để ý đến hắn nữa.

Tên tiểu nhị thấy Tiểu Huyền không có phản ứng gì, không khỏi mắng thầm trong bụng, sau đó đành khẽ ho một tiếng,

nói vanh vách như đọc sách: “Rượu này được ủ từ nước cam tuyền bên dưới

cây hòe cổ thụ năm trăm năm của bản tiệm, sau đó lại được chôn dưới sông Kim Sa để hấp thu tinh khí của trời đất, đợi mười năm mới đào lên, một

khi mở nắp là hương thơm sẽ bay khắp thành, vừa ngửi đã say, khi uống

còn có cảm giác thơm nồng, lưu lại dư vị miên man, thực xứng với ba chữ

“Nhập Hầu Thuần”.” Thấy mọi người xung quanh nghe một cách thích thú,

hắn lại càng có ý khoe khoang: “Bản tiệm lấy tên là Tam Hương các, một

“hương” trong số đó chính là hương rượu Nhập Hầu Thuần này...”

Tiểu Huyền còn chưa nói gì, tiểu cô nương kia đã cất tiếng hỏi trước: “Thế

hai “hương” còn lại là gì?” Giọng nàng trong trẻo, mềm mại như tiếng

oanh vàng trong khe núi, lại mang khẩu âm vùng Giang Nam, thấp thoáng

nét lả lướt của người vùng sông nước, dễ nghe vô cùng.

Tên tiểu

nhị thấy rốt cuộc đã có người hỏi mình, liền đắc ý ưỡn ngực, đáp: “Bản

tiệm mời được Hoàng sư phụ về làm đầu bếp, một trăm bảy mươi sáu món ăn

không món nào không phải là tinh phẩm. Trong thành Phù Lăng này, đồ ăn

của Tam Hương các nhất định là thơm nhất, do đó chữ “hương” thứ hai là

chỉ mùi thơm của món ăn.”

Tiểu Huyền khá đồng tình với những lời

này, vừa gật đầu vừa nhìn mấy bàn thức ăn xung quanh mình, lại vội vàng

ăn thêm mấy miếng nữa.

Tên tiểu nhị lại nói tiếp: “Nhưng chữ

“hương” nổi tiếng nhất của bản tiệm lại không phải là hai chữ “hương”

vừa kể. Chữ “hương” cuối cùng này ấy mà...” Nói tới đây, hắn cố ý hạ

thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Thực ra là mỹ nhân lưu hương!”

Gã phiên tăng ngồi bàn phía tây cất tiếng cười ha hả. “Xem ra nhất định là bà

chủ của Tam Hương các này nổi danh xinh đẹp rồi. Còn không mau mời ra

đây gặp mặt, không biết so với Đào Hoa muội tử của bọn ta thì thế nào?”

Tiếng Hán của hắn chẳng ra gì, vô cùng gượng gạo, đã thế còn nói rất

lớn, cứ như đang căng họng lên mà gào, khiến cho tai Tiểu Huyền vang lên những tiếng ong ong không ngớt.

Nữ tử ngồi cùng bàn với hắn chắc

hẳn là Đào Hoa muội tử mà hắn vừa nói. Thị làm bộ giận dỗi, cười mắng:

“Hay cho tên lừa trọc ngươi, không ngờ lại dám so người ta với bà chủ

quán cơm, để xem xem ta có đánh gãy chân ngươi không!”

Gã phiên

tăng cười hề hề, nói: “Chân ta thì không đánh gãy được đâu, chi bằng

muội tử hãy tới cắn thử một miếng xem thế nào!” Giọng của hắn khàn khàn, ý tứ lại càng thô bỉ khiến Tiểu Huyền hơi cau mày.

Nam tử đội nón lá ngồi bàn phía tây từ đầu đến giờ vốn không nói năng gì, lúc này bỗng xoay người lại, lạnh lùng cất tiếng: “Đang có nữ quyến ở đây, xin đại

sư nói năng tự trọng một chút!” Tiểu Huyền thấy tuổi tác của người này

chỉ chừng hơn ba mươi, đôi mày kiếm chạy dài tới tận chỗ tóc mai, cặp

mắt sáng rực, khuôn mặt vuông chữ quốc không giận mà uy thì thầm khen

một tiếng rồi lập tức ngoảnh đầu lại, không dám nhìn nữa.

Gã phiên tăng đó có lẽ xưa nay ngang ngược đã quen, nghe thấy nam tử kia nói thế thì cả giận đứng dậy, nhưng lại bị người áo xanh cùng bàn đưa tay kéo

lại, hắn đành hậm hực ngồi xuống, miệng vẫn còn lầm bầ