Teya Salat
Hoán Phu Cách Cách

Hoán Phu Cách Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.



thẹn quá cúi đầu.

“Thế nhưng Tình Tâm cách cách đã cùng bối lặc

gia viên phòng rồi nha!” Tiểu Liễu thực sự nhịn không được mở miệng,

“Cách cách làm trắc phúc tấn là quá tốt rồi, biết đâu trong bụng cách

cách cũng đã có tiểu oa nhi rồi!”

Chuyện tư mật như vậy lại bị

đem ra bàn luận, Tình Tâm sắc mặt càng lúc càng hồng, nhưng Thừa Diệp

vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt cuồn bạo phẫn nộ vẫn chăm chú

nhìn nàng.

“Tiểu Liễu nói vô cùng có lý, cứ thế mà làm đi.”Trí Thân vương cùng phúc tấn gật đầu, cười toe toét.

Nghe xong, thập nhị cách cách sắc mặt khó coi, còn những người khác lại

thỏa mãn gật đầu, đây thật sự là một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ a.

“Ta phản đối.” Thừa Diệp đột nhiên mở miệng.

Mọi người nhất thời câm miệng lại, hai mắt nhìn nhau, nhưng thập nhị cách cách lại lộ vẻ vui mừng.

“Ta không thể để nàng làm trắc phúc tấn!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tình Tâm sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng dậy đi về phía Nhất Thanh hiên, để lại

mình nàng xấu hổ đối diện với mọi người.

Nàng nhìn ra được tất cả mọi người đều muốn an ủi nàng, “Đừng nói neax, ta biết các ngươi

thương hại ta, nhưng ta mệt mỏi rồi, thật sự muốn về phòng ngủ một lát, thứ lỗi ta cáo lui trước.” Nàng đem hết mọi khổ sở chôn chặt ở trong

lòng, miễn cưỡng mỉm cười, đứng dậy bỏ đi.

Tiểu Liễu khổ sở muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tĩnh Vũ kéo lại, “Ta nghĩ nàng cần yên tĩnh một chút.”

Bất quá, có một người khác đang cần phải từ từ khuyên bảo, hắn chắp tay

vào phu phụ Trí Thân vương, sau đó thản nhiên đi về phía Nhất Thanh

hiên.

Mới nhìn thấy khuôn mặt khó chịu, ngồi như pho tượng ở thư phòng của hảo hữu, hắn trực tiếp mở lời, “Ngươi không hối hận chứ?”

Thừa Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ta hối hận vì đã yêu nàng, một nữ

nhân không có dũng khí!” Cơn giận còn sót lại trong lòng hắn bắt đầu

toát ra.

“Nàng chỉ là không thể ích kỷ.” Tĩnh Vũ đi tới bên người hắn, ngồi xuống, “Một nữ nhân tốt như vậy, nếu buông tay, ngươi thật

sự sẽ- ”

Hắn không kiềm được tức giận cắn răng cắt đứt lời Tĩnh Vũ, “Người ngươi nên tới khuyên không phải ta, mà là nàng!”

“Có lẽ, nhưng lúc nàng rụt rè nói một tràng dài muốn ta giấu diếm chuyện

nàng cùng thập nhị cách cách trao đổi, có thể thấy thâm tình nàng đối

với ngươi chính là dật vu ngôn biểu (tình cảm biểu thị trong lời nói), cũng sợ rằng ngươi lúc đó sẽ bị tổn- ”

“Chết tiệt, ta không yếu đuối như vậy!” Hắn tức giận rống lên, nàng cho rằng hắn là đồ sứ dễ bể sao?!

“Vậy được, nếu ngươi có thể yêu đến nghĩa vô phản cố (vì nghĩa mà không chùn bước), yêu rất bá đạo, nhưng đối với một nữ nhân, còn là một nữ nhân lương

thiện, muốn nàng liều mạng truy cầu hạnh phúc của mình, thậm chí là hi

sinh, thay thế hoặc giẫm lên người khác mà có được hạnh phúc, nàng sẽ

lương tâm cắn rứt cả đời…”

Người hành y không chỉ biết chữa bệnh

còn biết chữa tâm, tâm tư của Tình Tâm, Tĩnh Vũ tin tưởng bản thân cũng nắm được tám, chín phần!

Thấy hảo hữu còn trưng ra khuôn mặt khó coi, hắn suy nghĩ một lát, nói, “Ngươi sao không tự hỏi lại mình, nếu

ngay từ đầu nàng là một nữ tử ham tư lợi, vậy ngươi có thể động lòng

sao?”

Tĩnh Vũ ý tứ sâu xa bỏ lại một câu rồi bỏ đi mất.



một nơi khác, Tình Tâm vẫn được giữ lại Vân Ảnh lâu, tuy rằng đang nằm

trên giường, nhưng nàng căn bản không thể ngủ được, nước mắt không biết nghe lời cứ từng giọt từ viền mắt chảy ra.

Nếu như có thể, nàng

đương nhiên sẽ mạnh dạn nắm chặt không buông vị trí thê tử của Thừa

Diệp, bởi vì nàng yêu hắn, yêu đến tình nguyện từ bỏ mộng tưởng của bản thân mình, nhưng nàng thật sự hổ thẹn với thập nhị cách cách, nàng tin tưởng nếu thập nhị cách cách ngay từ đầu là gả cho Thừa Diệp, cho dù

hắn không yêu nàng, không để tâm tới nàng, nhưng nàng chí ít có thể an

an ổn ổn mà sống trong Tĩnh Vũ sơn trang suốt cả một đời.

Nàng hít hít mũi, lại nghĩ đến chuyện trắc phúc tấn.

Cái tên vô tình vô nghĩa đó, cư nhiên ngay cả cơ hội để nàng ở lại bên

cạnh hắn cũng không cho, vậy thì nàng ở đây làm gì? Chờ hắn đuổi nàng

ra ngoài sao?

Nàng phút chốc đứng dậy, trừng mắt nhìn bao hành lý mà nàng đã chuẩn bị từ lâu, tức giận lau nước mắt, vác bao hành lý,

không nói gì với bất cứ ai, thi triển khinh công bay tới chuồn ngựa,

lên ngựa, sau đó theo cửa sau bỏ đi.

Trời vừa chập tối, Tiểu Liễu mang theo một chậu nước rửa mặt bước vào gian phòng, “Tình Tâm cách cách, nên dậy rồi, đã đến giờ dùng cơm tối, vương gia, phúc tấn đều đang đợi ngài- ”Vừa nhìn thấy giường chiếu

trống rỗng, nàng rất nhanh buông chậu nước xuống, hoảng loạn kêu to,

“Thiếu phúc tấn? Không phải, Tình Tâm cách cách!”

Tiểu Liễu tìm

một hồi lâu, nhưng không tìm được người, lại thấy quần áo và đồ dùng

hằng ngày không còn nữa, nàng liền khóc lóc chạy đi tìm Tề Tâm, Tề Lực, hai người vừa nghe Tình Tâm cách cách không thấy ở đâu, lập tức đi báo với bối lặc gia.

Thừa Diệp thật sự nhanh chóng phát giận, nữ

nhân này, ý chí sắt đá vậy sao? Có thể bỏ lại tất cả như vậy? Nàng thật sự bỏ được a!

“Bối lặc gia, có muốn chúng ta đuổi theo không? Có lẽ thiếu phúc tấn vẫn chưa đi xa được?”