
nàng muốn bắt nạt người,
đợi khi tìm được cơ hội, trẫm sẽ giúp nàng bắt nạt hắn, chúng ta đừng ở
chỗ này làm mất mặt.”
Nói xong liền giữ chặt tay nàng, cười nói:
“Trẫm bảo người ta làm cho nàng bánh ngọt nàng thích, nếu không ăn ngay
sẽ mất ngon, không tất yếu vì cái người đáng ghét này làm hỏng hứng thú của nàng đúng không ?”
Bị trở thành người đáng ghét, Triệu
Nguyên Duy không nói gì mắt nhìn hoàng huynh nhà mình một cái – ngài
muốn dỗ mĩ nhân vui vẻ, cũng không nên lấy huynh đệ làm bàn đạp chứ?
Triệu Nguyên Thừa lại trả về cho hắn một cái liếc mắt – trẫm lúc này vì muốn giúp ngươi mới làm như vậy.
Kỉ Khuynh Nhan làm sao không biết huynh đệ hai người ngầm làm động tác,
tuy rằng nàng còn vài phần bất mãn, rốt cuộc đành nhượng bộ.
Kế tiếp không có tiểu nha đầu khiêu khích, không khí yến hội cũng dần náo nhiệt lên.
Bị dỗ quay về chỗ, Kỉ Khuynh Nhan bởi vì tâm tình không tốt, uống nhiều
vài ly rượu, yến hội tiến hành được một nửa, đầu óc liền choáng váng,
hai gò má hiện lên đỏ ửng mê người.
Triệu Nguyên Thừa nhìn thấy
tâm thần nhộn nhạo, tiểu huynh đệ rục rịch giữa hai chân, đã nghĩ đem
dục vọng trong thân thể phát tiết ra.
Cho nên không đợi yến tiệc
kết thúc, hắn liền giả bộ ngà ngà say, trước tiên rời bữa tiệc, âu yếm
kéo tay tiểu nữ nhân thẳng tiến Kỳ Lân cung.
Dọc theo đường đi bị Kỉ Khuynh Nhan ồn ào bất mãn: “Ta chỉ biết ngươi cố ý bảo vệ tên khốn
kia! Nói đến cùng các ngươi là huynh đệ, còn ta đối với ngươi là cái gì? Một tù binh, một tù nhân, một kẻ không cha, không mẹ đáng thương.”
Triệu Nguyên Thừa rất muốn nói với nàng, nàng là bảo bối của trẫm, tâm can
trẫm, là tất cả của trẫm, nhưng nàng men say mười phần làm sao nghe
được.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ: “Trẫm không phải bảo vệ hắn, trẫm lo chính là nàng tức giận sẽ bị thương thân, tính tình
nàng thật sự nên sửa lại, không có việc gì liền tức giận. Nếu có bệnh
trẫm thực sự là đau lòng chết.”
Thật vất vả mới đem nàng vào được tẩm cung, Lưu Phúc biết Hoàng thượng đã mất kiềm chế rồi, liên tục
không ngừng cho lui cung nhân, để tránh làm phiền hứng trí của chủ tử.
Tẩm cung chỉ còn lại hai người, Triệu Nguyên Thừa nhẹ giọng nói nhỏ, một
bên dỗ tiểu tử trong lòng không ngừng văn vẹo, một bên đem chậm rãi cởi
quần áo trên người nàng.
Da thịt nàng bóng loáng tinh tế tựa như một khối ngọc thiên nhiên, mềm mại trơn bóng, còn tản ra một mùi hương sữa.
Nguyên nhân hắn biết dùng sữa tắm đối với làn da rất tốt, liền phân phó nô tài trong cung hầu hạ nàng, mỗi lần nàng tắm đều phải dùng hơn một nửa
thùng sữa tươi.
Thời gian lâu, hương sữa ngấm vào trong da thịt nàng, làm nàng càng thêm mê người, làm hắn nhấm nháp thật tốt.
Bây giờ tuyệt sắc tiểu giai nhân nằm trong lòng hắn làm nũng giãy dụa, tuy
rằng luôn luôn vung tiểu móng vuốt, nhưng người say rượu lại không hề có lực sát thương, đến cuối cùng vẫn bị nam nhân ăn sạch sẽ.
Kỉ
Khuynh Nhan vừa cáu giận vừa bất đắc dĩ, sau một hồi bị ăn triệt để,
cuối cùng sử dụng ra một chút khí lực, hung hăng cắn xuống khối tiểu
Hồng đậu trước ngực hắn.
Tuy rằng đậu đỏ kia không phải vận mệnh Triệu Nguyên Thừa , nhưng bị cắn một cái cũng làm hắn chết đi sống lại.
Vừa định trách vật nhỏ trong lồng ngực, chợt nghe nàng vừa khóc lóc, vừa kể lể: “Ngươi rõ ràng là tên khốn khiếp, nhưng sao ta lại mất đi lí trí,
không thể giải thích được sinh ra lòng ái mộ đối với ngươi, tên khốn
kiếp này?”
Nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì Triệu Nguyên Thừa đã muốn quên đi cái gì là đau đớn.
Hắn đột nhiên vui sướng rung động, nếu có thể nghe lại được lời vừa mới nói kia, muốn hắn trả giá cái gì hắn đều nguyện ý.
Hắn muốn nữ nhân trong lòng lại tiếp tục nói lời theo tâm ý của hắn, nhưng
hắn biết với tính cách kiêu ngạo, căn bản không có khả năng thực hiện
tâm nguyện của hắn.
Hắn chỉ có thể mừng như điên, đem nàng tiến vào trong lòng, một lần nữa lại hôn lên mỗi tấc da thịt trên người nàng.
Hắn chỉ có thể dùng phương thức ngây thơ này để diễn tả tình cảm vui sướng sâu trong nội tâm mình.
Kỉ Khuynh Nhan thình lình bị nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ, mới đột nhiên ý thức được mình vừa buột miệng nói ra cái gì.
Nàng vừa hối hận đã giao trái tim mình ra, vừa phản kháng hắn ôm hôn.
“Khốn kiếp, ngươi mau thả ta ra, buông, tên khốn kiếp này. Vương bát đản…”
Bị mắng chửi, hoàng đế vẫn cười hì hì, hai tay chặt chẽ khống chế cánh tay không ngừng vung lên của nàng, cánh môi tiến đến bên tai nàng trêu tức
nói: “Trẫm thật là tên khốn kiếp, nhưng mà từ nay về sau, trẫm chỉ khốn
kiếp với một mình nàng được không?”
“Chết tiệt, ngươi tránh ra cho ta.” Giữa trưa hôm sau,
đang ở Vong Ưu cung uống nước ô mai ướp lạnh, Kỉ Khuynh Nhan nghe cung
nhân báo lại, nói Triệu Nguyên Duy cầu kiến.
Nằm ngiêng ở trên nghế mềm mại, nàng lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi đem chén canh đưa cho Ngọc Diệp.
“Ta đã thấy chủ động đến cửa đòi thưởng, cũng đã gặp chủ động tới của thụ
phong, nhưng ta còn lần đâu tiên nghe nói chủ động tới cửa tự tìm cái
chết.”
Nàng tính toán, nói với Ngọc Diệp: “Để cho hắn v