
n thì ngoài vửa vang lên tiếng gõ nhẹ “Hoàng hậu nương nương, người đã tỉnh chưa
ạ?”
Nàng hít sâu một hơi, giấu đi sắc mặt trầm tư, lấy lại
dáng vẻ đĩnh đạc hướng ra cửa nhè nhẹ nói “Vào đi”
Cửa mở ra, hai cung nữ tiến vào, trên tay bê dụng cụ
rửa mặt, dáng đi phiêu phiêu, nhẹ nhàng. Khi họ đến gần, Tiểu Tiểu mới nhìn rõ
dung mạo hai người, trong lòng không khỏi cảm thán: Thật xinh đẹp! Tiểu
Tiểu từ trước đến nay chưa từng gặp nữ nhân nào thanh tú như vậy. Hai nàng có
lẽ chỉ khoảng 15, 16 tuổi, mi thanh mục tú, mắt ngọc mày ngài, nhãn thần
trong veo như nước hồ thu. Với dáng vẻ của các nàng, nếu như ở thời hiện đại
thì nhất định sẽ được lăng xê thành ngôi sao thần tượng.
Trong hoàng cung, mỹ nữ đúng là nhiều như sao trên
trời, Tiểu Tiểu dù nhắm mắt tóm bừa lấy một người, mở mắt ra xem, nhất định
cũng là một mỹ nhân. Nghĩ đến đây, nàng lại thầm khen ngợi các mỹ nhân trong
cung đình.
Hai cung nữ tiến đến trước mặt nàng, quỳ xuống thỉnh
an “ Hoàng hậu nương nương vạn phúc!”
Tiểu Tiểu nhất thời không biết đáp lại thế nào. Nói
cảm tạ thì có vẻ không đúng, nàng là hoàng hậu sao có thể nói cảm tạ với cung
nữ được.. Nói miễn lễ thì hơi trang trọng …. Hay là nói bình thân? Hình như
cũng không ổn… Câu đó chỉ có hoàng đế mới dùng thôi…
Tiểu Tiểu còn đang lúng túng chưa biết nên phản ứng ra
sao thì hai cung nữ đã tự đứng lên, xem ra phản ứng thích hợp nhất là không nói
gì cả.
Một trong hai cung nữ cầm khăn định lau mặt cho hoàng
hậu, Tiểu Tiểu bị bất ngờ, giật lùi lại phía sau vài bước. Nàng không quen để
người khác lau mặt cho mình.
Hành động của Tiểu Tiểu làm cung nữ kia ngẩn ra, nghi
hoặc nhìn Tiểu Tiểu.
Cung nữ còn lại lên tiếng trấn an “ Nương nương, người
chịu khó rửa mặt, chải đầu đi. Cho dù bệ hạ không sủng ái người thì người cũng
nên yêu quý bản thân mình một chút. Nương nương còn trẻ, sau này vẫn còn rất
nhiều thời gian mà, bệ hạ nhất định sẽ chú ý tới nương nương. Hơn nữa, cho dù
Thục phi kia được sủng ái, thì cũng chỉ là một phi tần, làm sao so sánh được
với nương nương. Nương nương là người đứng đầu hậu cung, là mẫu nghi thiên hạ,
lại có Đoan Mộc gia làm chỗ dựa vững chắc, bệ hạ không thể nào phế bỏ được
người đâu. Vị trí hoàng hậu này chỉ có thể thuộc về một mình nương nương mà
thôi”
Ngừng một chút, cung nữ kia lại nói tiếp “ Nương nương
không nên cứ nhốt mình trong phòng như vậy, rửa mặt chải đầu xong, người hãy
thay một bộ y phục thật đẹp rồi ra ngự hoa viên đi dạo đi, không chừng còn có
thể gặp được hoàng thượng đó”
Cung nữ đang cầm khăn mặt thấy Tiểu Tiểu chỉ im lặng
lắng nghe, cũng mở miệng nói “ Đúng rồi đó nương nương, vẫn còn nhiều cơ hội
mà. Mới nãy Tố Vân đi ngang qua Hà Hương đình nhìn thấy hoa sen nở rộ, từng đóa
từng đóa hồng nhạt chen nhau đua nở đẹp vô cùng. Người mau rửa mặt ăn sáng rồi
đi thưởng hoa. Nô tì nghe nói bệ hạ cũng rất thích hoa sen, nói không chừng
nương nương còn có thể lọt vào mắt bệ hạ đó”
Hai cung nữ liếc nhau, cùng mỉm cười dịu dàng
nói “ Nương nương, để nô tì rửa mặt cho người nha”
Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Hai cung nữ
thấy thế liền vui vẻ bắt đầu công việc. Tiểu Tiểu ngồi xuống trước bàn trang
điểm, để mặc các nàng loay hoay rửa mặt chải đầu cho mình, trong đầu lặng lẽ
suy ngẫm về những thông tin vừa nghe được.
Xem ra, thân phận xuyên không này của nàng đúng là
hoàng hậu rồi, một hoàng hậu thất sủng. Người được sủng ái bây giờ là Thục phi,
nàng vì ghen tức với Thục phi kia mà nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.
Nghĩ tới đây, Tiểu Tiểu khẽ cười mỉa mai. Nữ nhân cổ
đại thật không có khí phách gì cả, tại sao cứ phải tranh giành, đấu đá nhau chỉ
vì một nam nhân? Cho dù là hoàng đế thì đã sao? Hắn không thích mình, mình cũng
không cần quan tâm đến hắn nữa là được mà. Sao phải cố chấp như vậy? Vì một
người nam nhân mà muốn chết muốn sống. Đáng giá sao? Tiểu Tiểu không hiểu nổi
suy nghĩ của họ. Phụ nữ, quan trọng nhất là phải yêu lấy bản thân mình.
Tố Vân, Ế Vân đang hầu hạ hoàng hậu, bắt gặp nụ cười
mỉa mai của Tiểu Tiểu, liền vô cùng ngạc nhiên. Nụ cười mỉa mai..gương mặt
khinh bạc, lạnh lùng….Hoàng hậu của các nàng từ lúc nào mà trở nên như vậy??
Trong ký ức của các nàng, hoàng hậu nương nương là một
tiểu thư khuê các, đoan trang hiền dịu, ăn nói nhỏ nhẹ khiêm nhường. Nhưng
hoàng hậu từ lúc thức dậy tới giờ cư xử không giống thường ngày, thái độ rất
lãnh đạm, xa cách. Là các nàng cảm giác sai hay vì hoàng hậu nương nương quá
uất ức với Thục phi mà tâm tình biến đổi?
Tố Vân, Ế Vân nhìn nhau rồi lại cùng đưa mắt nhìn
hoàng hậu, tiếp tục khuyên bảo “Nương nương, người đừng quá để tâm đến việc đó
nữa “
“ Đúng đó nương nương, bệ hạ trước sau gì cũng sẽ sủng
hạnh nương nương thôi”
“ Bệ hạ nhất định sẽ nhận ra những điểm tốt của nương
nương..”
“ Nương nương có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa lại hiền
thục đoan trang, bệ hạ nhất định sẽ thích nương nương thôi”
Tố vân, Ế Vân vừa chải tóc vừa không ngừng an ủi hoàng
hậu. Tiểu tiểu nghe đến ù cả tai, chớp mắt mấy cái cho k