Duck hunt
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325923

Bình chọn: 7.5.00/10/592 lượt.

gì cũng loạn.

Cũng được cũng được.

Dù có loạn ra sao, nàng cũng chỉ có thể ở cái địa phương XX khốn kiếp này thôi

!

Tô Tiểu Tiểu ngoắc tay mạnh.

“Lại, lại, lại đây, mang rượu tới. Bản cung cũng sẽ ngâm thơ!”

Ế Vân rất ngoan ngoãn dâng rượu đến.

Tô Tiểu Tiểu chộp tay đến, trực tiếp cầm bầu rượu uống.

Nàng uống một ngụm lớn, bị nghẹn nước mắt chảy ròng.

Nàng xem ánh trăng, thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, đối ảnh thành tam

nhân…” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đối mặt có ba người…”)

Tố Vân Ế Vân tối mặt.

Tuy rằng thật hợp cảnh hợp tình, nhưng cái này…… Là thơ gì vậy a.

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất chi hồng hạnh

xuất tường lai.” (Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cho chồng bị cắm sừng)

Tố Vân cùng Ế Vân lại tối sầm mặt……

Nương nương, nàng đây là muốn nói cho toàn bộ người trong hậu cung, nàng chuẩn

bị hồng hạnh leo tường sau lưng hoàng đế bệ hạ sao? (hồng hạnh ra tường là

câu quá quen thuộc chỉ việc cắm sừng vợ hoặc chồng)

Hoàng hậu nương nương là say sao?

Tô Tiểu Tiểu thật có hứng với thơ thẩn, ngâm liên tục không ngừng.

“Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất thụ lê hoa áp hải đường.” ( Ngẩng đầu nhìn trăng

sáng, hoa lê áp đảo hải đường)

……

Tốt lắm rất táo bạo……

Nghệ thuật này, không ai có thể so sánh được……

Tố Vân cùng Ế Vân nghe được vẻ mặt đỏ bừng…… (Vì hai nàng này xem XXOO nên

câu lê hoa áp hải đường liên tưởng đến việc đã xem hoa lê thường dùng với ý chỉ

nữ, hải đường nếu đi chung với hoa khác thì chỉ giới còn lại)

Không biết có phải là ở chung cùng Tô Tiểu Tiểu một thời gian lâu, tư tưởng của

các nàng cũng trở nên rất mạnh bạo.

Câu thơ này hàm nghĩa thật đúng là kiều diễm nha

Nhất thụ lê hoa áp hải đường……

Nhưng mà áp đảo như thế nào được, vấn đề này cần phải nghiên cứu thêm nhiều à

nha

“Cử đầu vọng minh nguyệt, tự quải đông nam chi!” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

muốn thoát đến đông nam)

……

Nương nương vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ kia sao?

“Cử đầu vọng minh nguyệt……”

Bây giờ, Tố Vân cùng Ế Vân đều tái mặt.

Nguyên nhân là……

Các nàng thấy hoàng đế bệ hạ vẻ mặt xanh mét như lá chuối đang đứng ở trước cửa

điện, hai mắt bốc hỏa nhìn hoàng hậu nương nương của các nàng.

“Cách……” Tô Tiểu Tiểu cũng không có chú ý tới, nàng lại uống một ngụm rượu lớn,

sau đó cầm bầu rượu trống trơn ném theo đường thẳng ngoằn ngoèo của kẻ say, thế

nhưng lại chính xác vô cùng rơi xuống trước chân hoàng đế bệ hạ Thượng Quan Mặc

của chúng ta.

“Ầm” Một tiếng, Tố Vân cùng Ế Vân cảm thấy giờ tận thế rất mau sẽ tới.

Mà Tô Tiểu Tiểu thì lại là cảm thấy trước mắt cảnh vật tựa hồ đều đều được nhân

lên làm hai.

Hơn nữa nàng có vẻ còn gặp được người giống với tên quái dị hoàng đế mấy ngày

không thấy mặt……

Nàng say, mắt lờ đờ, nở nụ cười thật mê ly.

Sau đó hướng Thượng Quan Mặc cách đó không xa , tay nắm lại thành quyền đánh

vào không khí “Bùm” một cái.

“Cử đầu vọng minh nguyệt, quân vương tòng thử bất tảo triêu……” (ngẩng đầu nhìn

trăng sáng, từ nay quân vương không sớm lên triều…)

Thượng Quan Mặc bỗng nhiên hí hí mắt, cười cười thực quỷ dị.

“Hoàng hậu làm thơ rất giỏi.”

Tô Tiểu Tiểu chớp chớp lông mi đang sụp xuống, thế nhưng cố gắng đọc thêm một

câu, “Cử đầu vọng minh nguyệt, Thượng Quan Mặc quá xấu.”

……

……

……

Tập thể tối sầm mặt.

Tố Vân cùng Ế Vân sau khi nghe đến những lời này, chân cũng run thêm mấy phần.

Cũng may đã trải qua nhiều đợt phong ba như vậy, hai người cung nữ song sinh

xuất thân từ giang hồ cuối cùng cũng có phản ứng. Tố Vân cùng Ế Vân cuống quít

đỡ hoàng hậu nương nương đang lung lay sắp đổ, rồi sau đó Ế Vân rất ngoan ngoãn

nói: “Bệ hạ, nương nương say.”

Thượng Quan Mặc nói: “Trẫm biết.”

Trận này, tai họa rất lớn đang sắp đến với hắn. Hôm nay đã là Trung Thu, Thái

Hậu sắp từ Ngũ Đài Sơn trở về.

Thái Hậu xưa nay đối nghịch với tiên đế.

Tiên đế thích thứ này, Thái Hậu tất nhiên sẽ thích thứ kia.

Vì thế.

Tiên đế cực kỳ thích hoàng hậu, Thái Hậu thì lại cực kỳ ghét người con dâu này.

Thượng Quan Mặc liếc vài lần hai rương vàng cùng châu báu được trưng ra rất

quang minh chính đại, hắn bỗng nhiên hơi đau đầu một chút.

Hoàng hậu gần đây làm những việc gì đều được người bẩm báo lại cho hắn.

Tuy nói rằng coi rẻ việc buôn bán, nhưng là xét cho cùng, buôn bán cũng là một

biện pháp tốt để làm giàu.

Hoàng hậu thực rõ ràng rất phi thường am hiểu việc “Thương hành” này đi.

Mà Thái Hậu cũng phi thường rõ ràng rất chán ghét hai “Thương hành”.

Chờ đến lúc sau khi Thái Hậu hồi cung, Đoan Mộc Lang Hoàn ngày nhất định sẽ……

Rất khó sống.

Thượng Quan Mặc cơ hồ có thể đoán trước những ngày trong tương lai……

Thái Hậu sẽ lải nhải không ngừng ở bên tai con dâu như

thế này sao được, phế nó đi, phế nó đi……

Hoàng hậu sẽ vênh váo tự đắc tuyên bố rằng: phế ta đi ,phế ta đi……

Cái chữ “phế” này……

Hiện tại làm cũng hơi chút khó khăn.

Không chỉ nói đến ý chỉ của tiên đế, mà là hiện nay hắn cũng hiểu được hoàng

hậu này rất thú vị.

Hắn thật sự không nghĩ sẽ phế.

Thượng Quan Mặc thở dài ở trong lòng.

Làm nam nhân khó…… Làm hoàng đế càng khó…