
chung .
- “Nương nương, chúng ta biết người không hy vọng ân sủng bị phân chia nhưng thỉnh người cần lấy đại cục làm trọng! Tình hình hậu cung hiện tại, cho dù người không cam lòng cũng không thể nề hà. Người đừng cự tuyệt nữa , hãy để cho Tình Tương tiến cung đi! Nếu Tình Tương có thể chiếm được ân sủng của Hoàng Thượng thì về sau nàng ta cũng có thể chiếu cố người, không để người bị những sủng phi khác khi dễ, vô luận như thế nào, người luôn là cô cô của Tình Tương, người nên hiểu rõ ràng.” Minh Thận Dung sắc mặt uy nghiêm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, quyết định vô
luận như thế nào cũng nhất định đem được cháu gái mình vào trong cung.
- “Đại bá, xin người thứ cho Ân Hoa không thể làm theo’’. Nàng cũng lười nói thêm điều gì nữa, dù sao trọng điểm chính là không đáp ứng!
- “Năm đó tỷ tỷ của người chọn người tiến cung, khoan dung đại lượng để người cùng nàng ấy cộng phu, nàng ấy vô tư phong phạm làm người ta kính ngưỡng, nương nương cũng nên học tập Ân Nhã, lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ biết ích kỉ.” Minh Thận Thành lên án nói.
- “Ân Hoa tuy cùng tỷ tỷ đồng gả nhất phu nhưng đều không phải đồng thời cộng thị nhất phu. Nếu Ân Hoa ngày sau có xảy ra điều gì vạn nhất, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, Ân Hoa cũng nguyện ý làm giống chuyện như vậy.”
- “Ngươi, ngươi đây là…”
Minh Ân Hoa quyết định dừng ở đây, cái hội nghị này có tiếp tục đi nữa cũng không có ý nghĩa, chính là lãng phí thời gian mà thôi.
Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến
tiếng gõ cửa hoảng hốt , tiếp theo thấy thanh âm thất thường lắp ba lắp
bắp của đại tổng quản, người mà luôn ổn trọng nhất, bình tĩnh nhất ,
được xưng là bầu trời có rớt xuống đi nữa thì sắc mặt vẫn không đổi .“Lão gia! Lão gia! Thỉnh thỉnh ngài mau ra đây, thỉnh ngài….”
Đang phiền chán không thôi, Minh Thận Dung đi đến cửa, không có ý muốn mở cửa, trầm giọng quát: “ Xôn xao tranh cãi ầm ĩ cái gì? Không phải nói đừng tới đây quấy rầy sao?”
- “Lão gia, lão gia, là hoàng thượng! Là hoàng thượng tới! Hoàng liễn chỉ còn cách cửa lớn có một dặm, lão gia, làm sao bây giờ, lão gia! Trong nhà cao thấp đều không có chuẩn bị, lão gia, phu nhân triều phục, bố trí phòng, ở ngoài quét tước, dong phó sắp hàng, hơn nữa chúng ta phải ở mười dặm ngoài nghênh đón hoàng liễn nhưng chúng ta không có làm, hoàng thượng sẽ đến”. Lão tổng quản đáng thương hiển nhiên là đã bị chấn kinh quá độ , nói năng cũng lộn xộn.
- “Cái gì!” Mỗi một tiếng đều làm cho Minh lão gia nhảy dựng cả lên, xoay quanh không biết nên làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, Minh Thận Dung cũng hoàn hồn đầu tiên , mở cửa ra , rống to:“ Mau! Mau nghênh đón Hoàng Thượng! triều phục đâu? Triều phục của ta đâu? Mau lấy lại đây!” Trong khi tất cả mọi người giống như ruồi bọ không đầu vội vàng cuống cuồng
thì Minh Ân Hoa lẳng lặng ngồi tại chỗ, nàng so với mọi người bình tĩnh
rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu không hiểu ý đồ Tử Quang Đế đến
đây.
Hắn…làm sao có thể đến đây ? Tuy rằng khó hiểu nhưng không biết vì sao, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Nhưng tâm tình của nàng cũng khônng duy trì được bao lâu bởi vì nàng nhìn thấy đại bá mẫu đi đến ngoài cửa thấp giọng phân phó nha hoàn
nhanh nhanh đem Tình Tương tiểu thư trang điểm thật rực rỡ, đi nghênh
đón Hoàng Thượng giá lâm….
Hoàng đế đại lão gia đột nhiên đến thăm Minh phủ làm cho Minh phủ vô thượng vinh quang gà bay chó sủa loạn hết cả lên.
Hắn đặc biệt đến cũng không vì chuyện trọng yếu gì, chỉ nói là rảnh
rỗi, nghe nói nhạc mẫu sinh bệnh, thân là con rể, tự nhiên rất muốn đến
thăm.
Tuy rằng trong hoàng cung không có luật lệ này nhưng , trời đất bao
la, hoàng đế lớn nhất, quản nó như thế nào thì đều do hắn định đoạt.
Trong khi Minh gia mấy trăm người còn đần độn chưa thoát khỏi kinh
hỉ, kinh hách, ngạc nhiên vì hoàng đế đích thân tới thì Tử Quang Đế đã
thăm xong nhạc mẫu. Để lại vài thùng thuốc bổ cùng một tiểu đội nữ y
quan chăm sóc mẫu thân Minh Ân Hoa sau, giờ phút này đang ở sảnh chính
cùng Minh Thận Dung nói chuyện.
Người nhà Minh gia cực kì nhiệt tâm giữ
Tử Quang Đế ở lại dùng bữa tối, nói muốn muốn để hoàng thượng thưởng
thức trù nghệ của nhà bếp Minh gia, vân vân và vân vân nhưng một chút
cũng không thể nói động đến Tử Quang Đế.
Tử Quang Đế trên mặt mang theo ấm áp tươi cười nhưng cũng không đổi
ý, không một người nào có thể nói động. Cùng Minh Thận Dung câu có câu
không xã giao, ánh mắt thì liên tục di động, tìm cái người sau khi bái
kiến hắn thì luôn tĩnh tọa một bên. Hắn thực không thưởng thức sự nhàn
nhã, không thèm để ý đến tâm tư của nàng vì thế liền hướng nàng đi đến,
không thể để nàng trốn tránh làm tiêu điểm được.
Tử Quang đế không thèm để ý đến tất cả mọi người đang nhìn, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng nói: “Sao yên lặng như vậy ? Chẳng lẽ quá mệt mỏi sao?”
- “Không thể nào, tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp không sao cả.” Minh Ân Hoa đối với hắn mỉm cười, không hề nhăn nhó cũng không rút tay về, thoải mái mặc cho hắn nắm.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng từ ghế kéo đến gần, nhìn kỹ sắ