
ũng là nam a, cho dù không có cái bảo bối kia” (ặc)
Sắc mặt hắn trầm xuống, “Trẫm ra lệnh ngươi có nghe không?”
“Nhưng là ——”
“Mặc vào!”
Muốn hắn ngày ngày nhìn nàng dùng mặt nạ da người biến hóa thành dung mạo Trương Bình kia, nhìn thôi cũng đủ nôn người. Hắn lại còn phải chịu đựng ánh mắt kia của nàng nhìn hắn giống như là hắn đoạn tụ với thái giám vậy.
Hơn nữa nàng khẳng định đã dùng vải quấn chặt toàn thân kể cả nơi mềm mại nhất ấy, hại hắn ôm lấy nàng tựa như là ôm nam nhân. Cho nên kiên trì muốn nàng mặc quần áo nữ trang, ít nhất xem ra như vậy sẽ không chướng mắt nữa.
Khi cặp mắt kia của hắn lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, nàng phải lần nữa cầm quần áo ôm trở về trắc phòng, vừa nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa nhanh chóng thay, chỉ sợ bị hắn nhìn thấy chỗ không nên nhìn a. Mặc quần áo tử tế nàng vừa nhìn chằm chằm mũ phượng trên giường, tâm không cam lòng mà đeo lên. Lúc này mới cố ý giống như nam nhân nghênh ngang mà đi ra.
Chu Hạo Hi nhìn nàng ở trong mắt của hắn không còn là Trương Bình không có gì lạ mặt, mà là khắc ở trong đầu hắn chính là dung nhan khuynh quốc tuyệt sắc kia. Nàng mặc bộ quần áo chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc, gấu váy có thêu vân phượng, đầu đội mũ phượng châu ngọc, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ …
“Ngươi thật xinh đẹp!”
Nàng khuôn mặt đờ đẫn như một tờ giấy. Muốn khóc gì đâu! Muốn khóc quá…
“Ta nhớ quá ——” thanh âm của hắn càng thêm khàn khàn.
Sắc mặt nàng trầm lại, chợt quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tài cả gan nói, nô tài mặc dù chỉ là nô tài, nhưng tuyệt không có thể cùng Hoàng Thượng làm chuyện kia, không được, thật sự không được…”
Lão thiên a! Dục vọng trong mắt hắn rõ ràng như thế sao? Nàng đã ở bên cạnh hắn nhiều ngày, nhưng trừ một lần nhờ vào cảm giác say mà được hôn ngoài, giữa hai người không có gần hơn một bước tiếp xúc!
Tiếp tục như vậy đúng là không được, hắn tuyệt đối sẽ quên hết thảy mà trực tiếp muốn nàng!
“Đi đổi lại y phục, nên đi ngủ thôi.”
“Nô tài tạ ơn Hoàng Thượng!” Tô Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, hảo tạ ơn hắn “Đúng là dừng cương trước bờ vực”. Nhưng nàng cũng biết tối nay khẳng định lại là một đêm khó ngủ, từ sau khi đến nơi này, nàng không có một ngày ngủ ngon.
Nàng đang muốn đi trở về trắc phòng, lại thấy hắn chẩn bị đi ra ngoài, “Hoàng thượng muốn đi ra ngoài sao?”
Hắn vẻn vẹn chỉ liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi không cần đi theo.” Hắn bước đi ra, sau sai người dẫn ra chuồng ngựa, nhưng ngay sau đó liền phi thân lên lưng ngựa, giục ngựa xuất cung.
Hắn một đường bôn ba, lướt ra ngoài thành Bắc Kinh, chạy đến kỳ Thạch Lâm. Xuyên qua rừng rậm, đi qua những vách đá thẳng đứng sau đi ngang qua thác nước đang tuôn trào theo đường núi. Đi đến nơi có một khối tượng đá hình dáng cao vút giữa ánh nắng chiếu xuống hừng hực có thể nhìn thấy được phía trên khắc ba chữ thật to “Long Môn giản”.
Bốn gã lính trinh sát vừa thấy có người đi tới liền biết người đến là ai. Lập tức mở rộng cửa vào, chờ hắn bước vào trại, còn đánh tiếng đặc biệt báo cho thiếu chủ khách quý tới chơi.
Chu Hạo Hi vừa đến liền tiến vào đại sảnh trại, trừ tên thiếu chủ Đường Thiệu Tổ ngoài ra còn có Tạ Vũ Nhân cùng Tần Duy Lễ, hai người thế nhưng đã ở sẵn đây.
Hắn kinh ngạc nhìn hai người, “Ta nghĩ đến đám các ngươi đã trở về Giang Nam.”
Tần Duy Lễ có chút bất đắc dĩ hướng nhìn thê tử, ý tứ rất rõ ràng —— có người mãi mà không chịu đi.
“Lần này chúng ta ở chỗ này chơi lâu một chút, nếu không chờ oa nhi trong bụng ta ra đời, chỉ sợ rằng thật lâu cũng khó có thể quay lại nha.”
Tạ Vũ Nhân từ nhỏ đã lớn lên ở sơn trại, đối với người nơi này tình cảm rất sâu. Huống chi trước mắt còn có chuyện vui nha, nàng tuy bị cấm vào cung nhưng mà ở đây vẫn thấy được .
Nàng nháy mắt mấy cái, làm sao mà nàng mới nói dứt lời bốn phía đã lâm vào yên tĩnh hoàn toàn. Mà ba nam nhân anh tuấn còn cùng nhau đem ánh mắt nhìn chằm chằm ở trên mặt nàng. Đáng giận! “Được, ta trở về phòng đi ngủ, ba người bạn tốt các ngươi đi mà hàn huyên thật tốt đi.” Ai, nàng phải rời đi.
Cho đến khi cửa bị đóng lại, ba người mới hướng đến cái bàn mà ngồi xuống.
Chu Hạo Hi thở dài một tiếng, “Ta chịu không được nữa, biết rõ nàng là ai, rõ ràng muốn ôm nàng vào trong ngực. Nàng cũng không biết ta đã biết thân phận của nàng, ngược lại làm cho nàng lấy một loại ánh mắt nhìn ta như là …!”
“Giống như nhìn tên biến thái, sợ ánh mắt của ngươi khi nhìn nàng?” Đường Thiệu Tổ lập tức đón lấy lời của hắn.
Hắn cứng ngắc mà gật đầu, hai gã bạn tốt nhưng nhịn không được cười khẽ một tiếng.
“Ta cười không nổi, các ngươi không thấy được ta gắng bắt nàng đi thay nữ trang, nàng lại lộ ra cặp mắt vừa kinh sợ vừa sinh khí, đôi mắt đẹp tức giận, quả thực xem ta giống như quái vật.”
“Ha ha ha…” Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, hai người cũng nhịn không được nữa mà cất tiếng cười to, nhưng nhưng ngay sau đó liền câm miệng, bởi vì….
“Ha ha…” Lại vẫn có một tiếng cười lớn khác, hơn nữa còn là nữ nhân!
Tần Duy Lễ trực tiếp đi tới bên cửa mở cửa, liếc thấy thê tử đang ôm bụng cười to, “Vũ Nhân!”
“Thật xin lỗi, nhưng là ngươi biết ta…” Nàng cườ