XtGem Forum catalog
Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322252

Bình chọn: 8.00/10/225 lượt.

Tổ cũng bận rộn phụ họa.

Tần Duy Lễ trái tim lúc này thật sự là phanh phanh đập mạnh, hắn sắc mặt tái nhợt thê tử đem vẻ mặt thống khổ ôm lấy ngồi xuống, vừa rống to, “Mau truyền ngự y! Mau!”

Không lâu, đã nghe đến oa oa kêu khóc thanh truyền đến.

~*~

Nam Kinh, bên bờ sông Tần, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa mỹ lệ ở trên sông chậm rãi lướt, cảnh tượng hai bên bờ sông lại càng thêm mỹ lệ, bức tường màu trắng của lầu các, cửa sổ tinh sảo rượu hoa điêu, làm cho ánh mắt con người không thể dời khỏi…Trời xanh lam lộ ra cành liễu xanh, màu sắc rực rỡ, mỹ làm cho người khác than thở.

Bất quá, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa ở trên sông mỗi một lần đi qua lâm viên Giang Nam đều thấy một xấu nữ có đôi mắt ti hí mũi thấp nhưng lại đứng nghiêm ở bên bờ sông, ngói đỏ đình đài xem ra thật là mất hứng!

Mặc dù du khách trên thuyền đều lộ mặt vẻ ghét, nhưng cô nương xấu xí này tựa hồ không phát giác gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn làm mặt nước sáng tỏ.

Lúc này, một chiếc thuyền hoa xanh vàng rực rỡ chậm rãi lướt tới gần, chẳng qua là nó rèm vải đều buông xuống cho nên làm cho người ta khó có thể nhìn rõ bên trong.

Mũi tàu có một gã chèo thuyền cùng hai gã sai vặt mặc thanh y khuôn mặt đều mang vẻ lo lắng, giữa lúc này màn che đột nhiên bị vén lên một tiểu nha hoàn nhanh chóng đi ra. Người ta chỉ thấy không biết nàng cùng gã sai vặt nói cái gì đó, gã sai vặt đầu tiên là vẻ mặt vui mừng, tiếp theo vội vàng muốn người chèo thuyền đem thuyền cập bờ.

Mà động tác cập bờ, rốt cục lại làm cho cô nương xấu xí kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn con thuyền…làm sao nhìn rất quen mắt?

“Cô nương, thật xin lỗi.” gã sai vặt ôm quyền nhìn nàng nói. “Công tử nhà ta ngày gần đây sinh bệnh, mặc dù mời đại phu nhưng đã nhiều ngày không ăn cơm, lúc này đột nhiên có khẩu vị, muốn ăn điểm tâm cháo loãng, chẳng biết xin cô nương giúp một việc có được không? Chúng ta nguyện ý giao ngân lượng.”

Nàng gật đầu, “Xin đợi chút, ta vừa lúc nấu chút ít, lập tức đi lấy ra.”

Nàng bước nhanh đi trở về, thân ảnh mảnh khảnh cũng là rất mê người, chỉ tiếc khuôn mặt xem ra…

Chỉ chốc lát nàng bưng chén cháo trở lại bên bờ, đang muốn giao cho gã sai vặt, này mới phát hiện mũi tàu màn che đã kéo ra, mà một bóng lưng quen thuộc đang đưa lưng về phía nàng, nàng nhìn chằm chằm hắn đột nhiên ngây dại.



Khó trách, nàng cảm thấy con thuyền này lại nhìn quen mắt đến vậy…!

Lúc này, đối phương xoay người lại Tô Yên Nhi liếc mắt liền thấy xem ra người này bị bệnh nhiều ngày, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt có chút dọa người, nàng cả người chấn động chén cháo cầm trên tay không có cầm chắc, dĩ nhiên cũng làm rớt.

“Cô nương, thật xin lỗi!” Gã sai vặt cho rằng là mình không có nhận tay lấy, luôn miệng nói xin lỗi.

“Không!” Nàng thở gấp gáp một tiếng khuôn mặt trắng bệch, “Không phải tại ngươi, là ta không cẩn thận, công tử nhà ngươi hắn…”

“Hắn lâm bệnh nặng, nghe nói là bởi vì một nữ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy, bất quá cô nương không phải loại này…” Ý thức được mình nói cái gì, hắn lúng túng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, ta không phải là ý tứ kia.”

“Không sao, ta, ta lại đi múc chén cháo khác tới.” Nàng vội vàng vừa đi trở về không nhịn được liên tiếp quay đầu, nhưng hắn vẫn không có đem ánh mắt rơi vào trên người nàng…

Đi rồi quay lại, trên tay nàng đang cầm thêm một chén cháo khác, lấy lên dũng khí cùng gã sai vặt nói. “Ta chỉ còn dư lại những thứ này, sợ không có cầm chắc lại đổ mất, hay là người để ta lên thuyền như vậy tương đối an toàn hơn?”

“Vậy cũng tốt, cô nương cẩn thận đi lên một chút.”

“Cám ơn.”

Nàng cầm chén cháo thật chặt sau khi lên thuyền không cách nào khắc chế hai chân của mình đi tới trước người hắn.

Nàng hốc mắt hơi đỏ lên. Hắn cách nàng gần như vậy, nàng cũng không thể đụng chạm…

Nhưng nàng nhớ quá a, nàng như thế nào có thể quên hắn chứ?

Nàng trong mắt lóe lên lên lệ quang. Hắn là làm sao lại không chiếu cố chính mình? Người bên cạnh hắn đâu? Làm sao lại có thể làm cho hắn bệnh đến suy yếu như vậy chứ?

Ánh mắt của nàng hàm chứa nước mắt, đọng lại trên khóe mi, hướng tới nha hoàn nhận lấy chén cháo trên tay các nàng, cũng không phát giác gì, chẳng qua là nhìn hắn. Không hiểu, nàng thật không hiểu tại sao cặp mắt đen kia lại trống rỗng đến như thế?



Quá nhiều vấn đề đặt ra ở trong đầu nàng, ánh mắt nàng cũng không cách nào từ trên mặt hắn mà dời đi, hoàn toàn không có nhận thấy được thuyền đã rời bờ lúc nào hơn nữa còn chạy được một lúc lâu.

Nàng chưa từng phát hiện mình tồn tại tính cách như vậy, cũng không còn ý thức được Chu Hạo Hi khí phách cuồng ngạo như thế nào lại để cho xấu nữ nhìn chằm chằm hắn không tha, cũng không trách cứ đến nửa câu.

Hết thảy mọi thứ quá yên lặng, gã sai vặt, nha hoàn tất cả trong nháy mắt đều lẳng lặng lui ra ngoài.

Rốt cục, nàng cảm nhận được không khí yên tĩnh này có vẻ không bình thường, mày liễu nhăn lại, giật mình cảm thấy con thuyền hình như đã chạy mà màn che cũng nặng nề buông xuống, trong khoang thuyền lúc này chỉ còn nàng cùng với hắn!

Nàng thở ra ngụm khí lạnh, vội vã xoay