XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324564

Bình chọn: 8.5.00/10/456 lượt.

gì nữa nhưng cũng ngưng lại. Cô quay sang phía cửa, bỗng nhiên thấy Thiệu Tường Phong:

-Anh…

-Về thôi! -Anh khẽ nhếch một nụ cười trên bờ môi mỏng -Chuyện trẻ con, em cứ để những đứa trẻ con giải quyết với nhau đi.

….Quán tàu hủ thúi đóng cửa lúc gần 9 giờ tối. A Tú dẫn Đang Đang ra ngoài đóng cửa, chuẩn bị về nhà.

-Chào!

Thiên Hằng đã đứng trước mặt cả hai. Đi cùng cậu ta là Tiểu Đào – đang học lớp 4 ở Môn Áo. Thấy hai người, A Tú ngạc nhiên:

-Muốn gì nữa đây? Tôi xin lỗi rồi mà.

-Xin lỗi vì chuyện khác đi- Thiên Hằng hất mặt về phía Tiểu Đào- Nói đi!

Tiểu Đào vẻ mặt đầy ngượng ngập, hết nhìn Thiên Hằng lại nhìn qua A Tú, Đang Đang:

-Sao? Nói đi chứ!

-Được rồi…- Tiểu Đào lí nhí- Tú Tú…Chuyện…chuyện báo với thầy cô là…là do..do Băng Nhạn nói. Tôi biết chuyện nhưng không….

-Băng Nhạn?

Đỗ Băng Nhạn là học sinh lớp 4, con nhà giàu, xưa nay cũng không ưa A Tú. Nhưng hai bên đâu có thù oán, xích mích gì, thậm chí còn không nói chuyện với nhau:

-Sao chị ấy lại báo lại với cô giáo? Tôi…tôi có làm gì chị ấy đâu?

-Băng Nhạn thích Thiên Hằng. Mà…Thiên Hằng trong trường chỉ nói chuyện với em và Đang Đang. Tuy là như gây nhau nhưng Băng Nhạn nói…nói phim truyền hình hay có tình tiết, oan gia sau này sẽ…sẽ thích nhau. Nên phải phá trước khi hai người thích nhau hơn nữa. Băng Nhạn nói báo với cô giáo là bạn bán hàng trong trường, bạn sẽ nghĩ xấu cho Thiên Hằng, không nói chuyện với Thiên Hằng nữa.

Ai nói học sinh bây giờ không thông minh chứ? Thậm chí là rất thông minh nữa là khác. Biết chơi trò ném đá giấu tay. Chỉ là cô bé kia đã chọc vào một nhân vật không thích mình bị oan ức là Thiệu Thiên Hằng. Cả buổi chiều, cậu kiên trì tới nhà cô giáo để hỏi tên người báo tin, cuối cùng tra ra được Tiểu Đào, từ Tiểu Đào biết được câu chuyện này.

Đang Đang lại nhìn Thiên Hằng bằng ánh mắt sáng rực, hân hoan:

-Anh Thiên Hằng không phải người xấu mà. Vậy mà hai cứ nghi oan cho anh ấy.

Có một chút tự mãn vừa hiện ra trên mặt Thiên Hằng khi A Tú chột dạ ngó qua cậu bé.

-Được rồi. Tui nghĩ oan cho ông. Xin lỗi ông.

Rồi A Tú bước tới trước mặt Tiểu Đào, hếch mặt lên:

-Ngày mai tui sẽ nói chuyện với con nhỏ Băng Nhạn lớp chị. Tui kinh doanh buôn bán hàng chứ không có thời gian cua trai mà chị ấy sợ. Mới là học sinh tiểu học, đã vì trai mà xích mích, đúng là không có tiền đồ.

Thiên Hằng chợt phì cười bởi câu nói đầy vẻ người lớn đó. Cậu bỗng nhớ, hình như mình cũng là học sinh tiểu học…A Tú là một con nhóc hồ đồ, hung dữ và có phần ngốc nghếch nhưng đáng lẽ phớt lờ, xem những chỉ trích từ cô bé như không biết, tại sao Thiên Hằng lại phải lao tâm khổ tứ, tìm mọi cách chứng minh “sự trong sạch” của mình?

Thiên Hằng lắc mạnh đầu xua đi hình bóng một người phụ nữ đêm qua lo lắng vì xích mích của con mình với bạn cùng lớp. Buổi sáng mình cũng đã vô thức đi theo người phụ nữ ấy để thấy người đó bối rối thế nào trước một cô bé trạc tuổi con mình?

Vì chính mình không thích phiền phức, không muốn bị oan ức hay là vì người ấy, thật không thể nói rõ…Thiên tài đối với những chuyện bình thường trong đời sống này đúng là cũng khó lòng lý giải vì sao!

Thiên Hằng về nhà cũng là lúc Lạc Ân mở cửa chuẩn bị ra ngoài.

Thấy cậu bé, cô không kềm được lo lắng, hỏi ngay:

-Con có lạnh không?

Không hỏi lý do ra ngoài là gì, Lạc Ân chỉ vội vã bưng tới cho Thiên Hằng một chén trà gừng rất ấm. Cô nhẹ nhàng:

-Con đói bụng chưa? Mẹ dọn cơm nhé!

Thiên Hằng có cảm giác không thật. Người phụ nữ trong bếp. Mùi hương thơm của thức ăn xộc vào mũi. Cả vị trà gừng ấm áp này nữa…Cứ như trong một giấc mơ.

-Ngon không con?

Tường Phong đột ngột ra ngoài có việc. Hai mẹ con cùng ngồi trên bàn ăn lại tạo nên một không khí khác hẳn. Lạc Ân gắp thức ăn vào chén con trai, miệng mỉm cười thật tươi:

-Hôm nay mẹ định làm món gỏi cá nhưng mua nguyên liệu thì không có loại cá ở quê mẹ hay ăn. Mẹ đành làm món gỏi thịt gà này, Tiểu Hằng ăn thử xem có ngon không?

Thịt gà tươi ngọt, lại có vị chua chua, cay cay tan ngay đầu lưỡi, quả thật rất ngon.

Thiên Hằng đã ăn qua bao nhiêu món ngon, đi biết bao nhiêu nhà hàng sang trọng. Ông bà nội cũng thường dẫn cậu bé đi du lịch. Nhưng chưa có bữa cơm nào lại làm Thiên Hằng luyến tiếc, không muốn ăn hết như hôm nay.

-Sao hả Tiểu Hằng?

Lạc Ân háo hức chờ đợi phản ứng từ cậu bé. Thiên Hằng cũng không muốn gồng mình nữa. Cậu bé chợt mỉm cười:

-Ngon lắm ạ! Rất ngon.

Đã ăn một lần sẽ muốn tiếp tục ăn nữa. Những ngày tháng như thế này sẽ kéo dài mãi hay sao?

-Tiểu Hằng!

Sau bữa cơm, Thiên Hằng lại cùng Lạc Ân vào trong bếp rửa chén. Động tác cậu bé không thuần thục lắm, rửa chén có khi còn quên cọ dầu mỡ dính phía dưới, làm Lạc Ân bật cười:

-Để mẹ làm cho.

-Để con mà..

Thiên Hằng cố chấp làm tiếp. Đến khi cái chén sạch bong mới úp lại trên kệ, lau tay. Một nụ cười khiến khuôn mặt thanh tú bừng sáng, Thiên Hằng nhẹ nhàng hỏi Lạc Ân vẫn còn hơi ngẩn người bởi vẻ rạng rỡ bất ngờ của con trai:

-Xong rồi…

-Tiểu Hằng rất giỏi.

-Mẹ….

Thiên Hằng bỗng nhiên ôm lấy cô, hơi nhón người hôn lên má Lạc Ân.

Cô cứng đờ ng