
ơn thì phải làm sao?
Thiên Hằng hiểu tấm lòng
người cha dành cho con cái, cũng như anh hết lòng với mấy đứa em.Tình
thương không thể chỉ đến từ sự dung dưỡng. Anh hy vọng, sau chuyện này
ông Lâm sẽ quan tâm đến việc giáo dục lại nàng tiểu thư đỏng đảnh kia.
Công việc bận tối mặt khiến Thiên Hằng dần quên đi chuyện cũ. Cho đến một hôm…
Phòng của anh nằm ở tầng
thứ bảy của Lâm thị. Bộ phận thiết kế gần như chiếm hết cả tầng thứ bảy
tại tòa nhà lớn của tập đoàn. Mỗi khi Thiên Hằng làm việc đều không có
người vào quấy rầy. Vậy mà hôm nay cánh cửa lại có người đập mạnh. Thiên Hằng dừng lại cũng vừa lúc cửa mở ra.
-Chào…
Một tiếng “chào” cộc lốc. Gương mặt xinh đẹp với vẻ kiêu hãnh đang hướng về anh. Sau lưng là Phó
Diệu. Dường như cậu ta không cản nổi cô gái cao ngạo này.
THiên Hằng phẩy tay, ra hiệu cho Phó Diệu đang lúng túng:
-Được rồi, cậu ra ngoài đi!
Cô tiểu thư này đang có vẻ mặt cô cùng đắc ý. Anh cũng muốn biết ,cô ấy muốn gì?
-Lâm tiểu thư. Mời ngồi.
-Anh vẫn còn nhớ tôi sao? Vậy mà tôi nghe nói, trưởng phòng Thiệu máu lạnh với phụ nữ lắm, xưa
nay không để ai vào mắt, dù là phụ nữ đẹp.
-Có lẽ là vây- Thiên Hằng nhún vai- Tiếc là có những người không muốn nhớ, nhưng tôi lại có ấn
tượng rất sâu sắc. Đặc biệt là những cô gái kiêu kỳ nhưng rỗng tuếch,
luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ. Tôi thấy họ thật sự rất đáng
thương.
-Anh….
Huệ Châu bậm môi tức tối. nhưng cô cố kềm lại. Mục đích đến đây đâu phải là đấu khẩu với anh ta.
-Anh còn nhớ, anh đã nói, quán của tôi cao nhất chỉ có thể chịu đựng 3 tháng không?
-Nhớ…
-Đây là tháng thứ năm -Cô ta quăng ra một bản thu chi chằng chịt những con số- Lợi nhuận tháng
này của tôi là 80 ngàn, tháng trước là 60 ngàn…
Thiên Hằng liếc qua những con số. Anh nhẹ nhàng:
-Chúc mừng cô!
-Anh còn dám xem thường tôi không? Tôi…
-Tôi không xem thường cô. Tôi chỉ nói lên cảm nghĩ của tôi thôi. Nếu là khách bình thường tôi ít
khi nào ghé quán có kiểu trang trí làm người khác cảm thấy căng cứng và
khó chịu như thế. Cô nghĩ xem, khách hàng bình thường đến quán cô mỗi
tháng là bao nhiêu người?
Huệ Châu khựng lại…Lợi
nhuận chủ yếu đến từ những công tử nhà giàu có đến quán uống nước. Lợi
nhuận này đến từ nhiều nguồn, như là nước giải khát và thức ăn nhẹ.
Khách hàng bình thường đúng là không nhiều.
-Cô Lâm ạ, nếu cô muốn
kinh doanh mặt hàng cao cấp, đương nhiên yếu tối độc lạ là rất quan
trọng. Nhưng khách hàng thích độc lạ mới là những người dễ thay đổi
nhất. Khách hàng bình thường chỉ cần cô đáp ứng được nhu cầu của họ, họ
sẽ thường xuyên ghé ủng hộ. Đó mới là nguồn thu chính của cô.
-Anh không cần dạy tôi cách kinh doanh. Chỉ biết anh đã thua rồi.
– Tôi thua cũng được. Giờ cô muốn gì?
-Tôi muốn anh đến quán
tôi đảm nhận lại phần trang trí. Tôi muốn khách bình thường cũng thích
khi bước vào quán của tôi.Anh sẽ có toàn quyền trang trí lại quán. Anh
có thể làm bất cứ điều gì anh thích.
Đến lượt Thiên Hằng ngẩn người. Cô gái này thật lòng muốn anh đến giúp hay sao?
-Được rồi. Tôi sẽ cân nhắc lại, báo cho cô sau.
-Anh đã thua rồi. Còn không tính…
-Tôi có nhiều công việc khác. Tôi không thể chưa làm xong chuyện này đã quay qua chuyện khác được. Cô thông cảm cho.
Tuy có một chút không vừa ý nhưng như vậy là đã đủ. Huệ Châu nhớ lại lời thách thức của đám bạn
khi cô mang chuyện gã kiến trúc sư “dạy đời” mo6uA kể lại. Trong 3 tháng cô sẽ chinh phục được anh ta cho hả lòng hả dạ. Nguyên nhân duy nhất để tiếp xúc với Thiên Hằng là công việc. Tuy nhiên cũng không để quá mất
mặt. Cuối cùng cô đành xin tiền của mẹ, giả vờ như kinh đoanh có lãi
nhằm bắt chẹt Thiên Hằng.
-Nhưng mà anh…
-Xin lỗi…
Thiên Hằng lại có điện thoại. Là số của Hòa Vỹ. Giờ này cậu ta đang ở công trường mà.
-Sếp ơi!
-Có chuyện gì?
-Hôm nay em kẹt rồi, không qua nghiệm thu bên trường Tiểu học Hy Vọng được. Sếp giúp em….
-Ừ. Tôi qua ngay.
Anh gần như bỏ mặc Lâm Huệ Châu đang ngồi trên ghế, soạn ra một ít tài liệu, chuẩn bị đi.
-Này…
-Sao?
-Anh định như vậy mà đi sao? Còn tôi?
-Tôi sẽ gặp cô nói chuyện sau. Giờ tôi phải đi rồi.
Đúng là khô như ngói. Huệ Châu nhìn theo dáng tất bật của Thiên Hằng khuất sau cửa. Cô sẽ chinh
phục anh ta trong vòng 3 tháng. Lần đầu tiên, Huệ Châu hơi mất tự tin.
….Việc kiểm tra, bàn giao ở công trình diễn ra khá suôn sẻ. Cho đến khi Hiệu trưởng dẫn Thiên
Hằng đến phòng của học sinh lớp Một. Các em đang luyện viết chữ. TDưới
lớp là một cô gái nhỏ nhắn, kiên trì sửa từng nét chữ cho học sinh.
Một hình ảnh rất đẹp. Hiệu trưởng nhìn theo ánh mắt anh, cười nhẹ:
-Đó là cô Thẩm Tinh, tình nguyện viên bên Đại lục sang đây giảng dạy cho các em nhỏ trong vòng 3 tháng.
Một cô gái đại lục truyền thống. Tóc dài quá lưng, da dẻ trắng mịn. Khuôn mặt thanh tú khi cười
để lộ lún đồng tiền rất dễ thương.
Thiên Hằng bước vào lớp. Các bạn nhỏ đứng dậy. Hiệu trưởng hướng về cô Thẩm, mỉm cười:
-Chào cô Thẩm, lớp học thế nào?
-Rất tốt ạ!- Thẩm Tinh dịu dàng- Chỉ có….
Cô hơi khựng lại. Nhưng Thiên Hằng đã phát hiện ra:
-Cô Thẩm, phiền cho h