
nhỏ ngồi bên tôi coi như
vô hình.
.
Tuấn hơi nhíu mày nhìn tôi. Tôi thấy trong đôi mắt cậu ấy có một cái gì
đó cứ như là sợ. Nhưng chắc là do tôi suy nghĩ quá thôi. Cậu ta mà biết
sợ là gì ! Một lát sau Tuấn cũng đưa tay lên nhận. Nhưng chưa kịp cầm
thì con nhỏ ngồi bên đã bặm môi giựt phăng lấy rồi ném xuống đất. Đưa
cái mặt hách dịch nhìn tôi :
.
- Này ! Mày không biết xấu hổ là gì hả ???? Không thấy ảnh đang ngồi với tao à ???? Đúng là đồ khùng !
.
Con nhỏ này đúng là không muốn sống nữa mà ! Dám lấy kẹo mà tôi tặng
Tuấn rồi quăng đi à ????? Nó có quyền gì chứ ???? Máu tôi sôi lên, đang
định bụng xắn tay áo cho con nhỏ vô phép này một bài học thì tôi ngỡ
ngàng khi thấy Tuấn quay sang lấy tay tát một cái rõ mạnh vào mặt con
nhỏ khiến nó điếng hồn :
.
- Ai cho phép cậu làm thế ??? Tới nhặt nó lên và đưa cho tôi ! Nhanh ! – Tuấn quát lên, gương mặt đầy giận dữ cứ như thế con nhỏ đó vừa vứt cái
gì quan trọng lắm của cậu ta. Điều này khiến tôi rùng mình.
.
Con nhỏ mếu máo ôm mặt nhìn Tuấn với vẻ tức giận nhưng cũng đành bấm
bụng chạy lại nhặt cây kẹo mút lên rồi thả vào người cậu ta :
.
- Anh dám đánh em vì cái kẹo mút rẻ tiền này ! Em ghét anh !
.
Và thế là nó chạy đi. Tôi vẫn đứng như trời trồng. Càng lúc tôi càng
nhận thấy sự đặc biệt ở Tuấn, cho dù lúc chỉ có hai đứa, cậu ta luôn mồm xỉ vả cái tình cảm của tôi dành cho cậu ấy nhưng khi trước mặt mọi
người, Tuấn luôn tôn trọng tình cảm của tôi. Là vì sao nhỉ ???? Chính
tôi cũng không hiểu.
.
- Khùng ! Đứng đó làm gì nữa ! Tôi không muốn thấy mặt cậu ! Đi đi ! – Tuấn lạnh lùng.
.
Nhưng tôi thấy vui lắm. Cậu ta cứ lạnh lùng như thế ! Cứ hung dữ như thế nhưng chỉ cần cậu ta không chà đạp lên tình cảm của tôi là được ! Vì
vốn dĩ tôi cũng không thích làm bạn gái của cậu ấy, tôi chỉ muốn thích
cậu ấy như bây giờ thôi ! Thế là tôi nhún vai quay đi. Thích một người
nào đó đúng là vui thật ! Cuối cùng thì cái buổi tối đáng
nguyền rủa của tôi cũng đã đến. Lúc chiều khi tôi mới đạp xe về, anh
Thiện (tên ông anh trai quý hóa của tôi) đã lôi phăng tôi đi và viện một lý do hết sức đáng yêu với ba mẹ là :
.
- Hôm nay sinh nhật bạn con, mà em nó của là bạn của nhỏ Thanh nhà mình
nên chúng con đi chung luôn, ba mẹ đừng chờ cơm nhé ! Con sẽ chăm sóc em chu đáo !
.
Nghe cái câu « chăm sóc chu đáo » của ảnh mà tôi sởn cả da gà. Đúng là kẻ dẻo miệng.
.
Và các bạn biết điểm đến đầu tiên của hai anh em tôi là đâu không ?
Chính là một Salon tóc ! Ổng lôi tôi vào và để mặc mái tóc thân yêu của
tôi cho mấy nhân viên trong đó « hành hạ » ! Nào là gội, sấy, uốn,
nhuộm. Rùm beng cả lên. Mũi tôi suýt nữa bị điếc vì mùi thuốc. Mái tóc
dài đen huyền của tôi đang phải chịu đựng cái gì thế này???? Anh ơi là
anh !!! Sao nhẫn tâm thế chứ ????? Đúng 2 tiếng sau, họ « trả » lại cho
tôi một diện mạo mới mà theo tôi là « kinh hoàng ». Tóc tôi từ màu đen
nhánh giờ chuyển qua hung hung đỏ, mái tóc thẳng ro bây giờ loăn xoăn
mấy lọn uốn. Tôi ước mình có thế lấy cái máy kéo tóc để kéo cái đầu anh
tôi ra cho ổng biết thế nào là lễ độ khi dám đối xử với tôi như thế này !
.
- Woa ! Mày đã bắt đầu thành công chúa rồi đấy nhóc ! Chỉ cần trang điểm thêm cái mặt nữa là ok ! – anh tôi trầm trồ, còn tôi thì chẳng lấy gì
làm xúc động. Tôi tự biết thân biết phận, xấu thì vẫn xấu thôi. Có làm
gì cũng vậy.
.
Và tôi lại phải chịu mất thêm 2 tiếng nữa để cho người ta trang điểm.
Không biết bao nhiêu lớp phấn đã được « quất » lên mặt tôi mà khi về nhà dù đã rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không sao sạch hết được. Lúc nhìn
mình trong gương, tôi giật mình dội lui. Có phải là tôi đây không nhỉ
???? Trang điểm có thể khiến cho khuôn mặt con người ta thay đổi 360 độ
như thế sao ???? Vậy thì ai cũng có thể trở thành công chúa rồi ! Chưa
kịp định thần thì đã thấy anh tôi móc ví trả tiền cho họ và lôi xộc tôi
đi. Phải chăng tôi đang làm công chúa bất đắc dĩ ????
.
Điểm dừng chân tiếp theo chính là shop áo quần của anh Hiếu – bạn thân
của anh trai tôi. Có vẻ như mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn nên chỉ
cần nhìn thấy cái mặt tôi là anh Hiếu « ném » thằng vào người tôi một bộ váy rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ. Sau gần 15 phút vật lộn với cái váy
chật ních cùng với mớ dây dợ lằng nhằng, tôi bước ra. Anh Thiện và anh
Hiếu đã đứng sẵn ở đó và nhanh chóng buông một lời nhận xét :
.
- Tạm nhìn được ! Chỉ có cái chân hơi cong một chút !
.
Tôi chẳng buồn đáp lại. Cả đời tôi chưa bao giờ dám mặt váy ra đường
cũng vì lý do này. Chân tôi dài thì có dài thật nhưng nó không thẳng ro
như chân người mẫu mà lại cong cong, có cố gắng mấy thì tôi vẫn không
thể làm cho nó thẳng ra được. Đau khổ là ở chỗ ấy !
.
- Thôi trễ giờ rồi ! Tao đi đã nhé ! Xong việc sẽ báo cho mày biết tình hình !
.
Như mọi lần, anh tôi lôi xộc tôi đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Vở
diễn sắp tới đây không biết tôi có diễn tròn vai được không....
.
Nghe anh tôi kể thì chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này trước đây là
người yêu của anh, nhưng tại chị ta nhàm chán quá, lại tính