
.
- Nhưng…
.
- Đã nói là Gum về trước đi mà! - lần này đến lượt tôi hét lên, bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa.
.
Gum nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu rồi cũng lặng lẽ quay lưng bước đi…
.
Xin lỗi Gum…tôi không cố ý….
.
Bây giờ chỉ còn tôi với Minh. Cậu ta cứ đứng đó, dựa lưng vào thành
tường đang quét vôi dang dở. Tôi cũng im lặng đứng nhìn cậu ta. Việc
nhận ra một con người khác trong Minh sao lại khiến tôi suy sụp như thế
này nhỉ???? Tôi vốn dĩ đâu có hiểu được con người cậu ta, vậy thì tại
sao tôi lại phải đau lòng khi thấy hình ảnh Minh như thế???? Tại sao???
Tại sao????
.
- Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi? Như thế này là thế nào??? – tôi gằn giọng.
.
- Cậu không có quyền hỏi. – Minh đáp thẳng thừng và không hề quay mặt lại nhìn tôi.
.
Không có quyền???? Cũng đúng! Tôi đâu có quyền hỏi…Tôi không là gì của
cậu ấy cả, ngay cả là bạn cũng không. Từ trước đến giờ Minh không coi
tôi ra gì…đối với cậu ấy lúc nào tôi cũng chỉ là một nhỏ khùng không hơn không kém….Sao mà đau thế này……
.
Trời càng về trưa càng nắng gắt. Tôi cứ đứng phơi mình giữa màu vàng
chói của bầu trời gần 2 tiếng đồng hồ. Tiếng chuông reo báo hiệu ra về
thoảng bên tai tôi…Vậy là tôi và Minh đã mang tội chuồn giờ…Cậu ta chuồn 4 tiết, còn tôi thì chuồn 2 tiết…Rồi sẽ khó sống với cô giáo chủ nhiệm
và cả với bố mẹ tôi nữa. Nhưng những điều đó bây giờ đối với tôi không
còn là vấn đề, vấn đề của tôi lúc này là Minh và câu hỏi “Đâu mới là con người thật của cậu ấy???”
.
Minh có nhìn tôi đấy! Tôi cam đoan là vậy. Nhưng lúc ánh mắt chúng tôi
chạm nhau thì tức khắc cậu ấy quay lưng đi. Minh ghét tôi đến thế à???
Buồn thật! Tôi chỉ muốn một câu trả lời từ phía cậu ấy thôi…Nó khó đến
thế sao????
.
- Minh! Cậu trả lời đi! Trả lời tôi đi chứ??? Cuối cùng cậu là ai hả???
Tôi chỉ muốn biết điều đó thôi! Sao cậu cứ luôn khiến tôi phải chờ đợi
thế??????????? – tôi nổi khùng hét lên.
.
Minh lại nhìn tôi. Cơ mặt cậu ta gồng lên, ánh mắt giận dữ…
.
- Tôi là ai hả? Tôi là Phạm Minh! Là thằng nhóc khù khờ với chiếc kính
cận Nobita mà cậu ghét cay ghét đắng, là thằng nhóc bạo lực khi luôn bắt nạt cậu, là thằng nhóc luôn phải chịu đau đớn vì cậu. Được chưa hả đồ
khùng?????????? Gặp cậu là sự xui xẻo lớn nhất của tôi đó!!!!!!!!!! -
cậu ta quát lại tôi rồi bỏ đi.
.
Còn tôi lại một mình…
.
Hix…hoá ra tôi là sự xui xẻo lớn nhất của cậu ấy….
.
Thế mà tôi lại không biết….
.
Chóng mặt quá…..
. Tôi ốm liệt giường hai ngày sau đó
vì bị cảm nắng. Ba mẹ cũng thôi không mắng mỏ việc tôi chuồn giờ vì nhìn tôi lúc này thảm không thể tả. Mặt tái ngắt, miệng tím nhắt, mắt lờ đờ, tóc tai thì bết cả lại. Hôm qua cặp nhiệt tôi sốt tới 40 độ, cũng may
chiều lại nhiệt độ hạ xuống, nếu không nhà phải chuyển tôi đi viện. Thời gian này tôi bị gì thế nhỉ??? Toàn gặp chuyện không đâu….
.
Nhỏ Liên hôm nào cũng tới thăm tôi. Con nhỏ vậy mà tội. Lúc nào nó cũng
biết nghĩ cho người khác. Tôi đến sái miệng vì những câu chuyện nó kể.
Quả không ngoa khi nó khẳng định sau này mình sẽ trở thành một diễn viên hài nổi tiếng. Gum cũng đến thăm tôi, mang theo nhiều trái cây và tất
nhiên là không thể thiếu kẹo Anpenlibe dâu.
.
- Thanh đã đỡ chưa??? – Gum đặt tay lên trán tôi hỏi thăm.
.
- Hix…Cũng đỡ đỡ. Nhưng đầu vẫn nhức lắm! – tôi xìu mặt trả lời.
.
- Hôm đó Gum đã bảo Thanh đi về rồi…Tính anh trai Gum hiểu rõ hơn Thanh….- cậu ấy thở dài thườn thượt.
.
Nhắc đến Minh lại khiến tôi sầu ruột. Cậu ta vì tôi mà bị gãy tay, tôi
vì cậu ta mà ốm vật vã như thế này. Âu cũng là bù trừ cho nhau. Hôm đó
nhìn Minh đáng sợ cực kì, cứ như một tên sát thủ vậy, đến bây giờ khi
hồi tưởng lại tôi vẫn thấy rợn rợn…Đối với tôi lúc nào Minh cũng là một
bức màn đen bí mật…
.
- Thế mấy hôm nay Minh vẫn đi học bình thường chứ?
.
- Không! Ảnh nghỉ học hai ngày nay rồi!
.
- Hả??? Sao lại nghỉ????
.
- Mình cũng không biết! Chỉ thấy ảnh cứ ngồi lì trong phòng. Tối đến
cũng không đi bão như mọi lần…- nói đến đây chợt Gum khựng lại như vừa
buột miệng nói ra điều gì đó không hay.
.
- Cái gì???? Đi bão ư????? – tôi chồm người ngồi dậy, hai mắt mở to kinh ngạc. Theo những gì được biết thì cụm từ “đi bão” là của dân ăn chơi
nói về việc đua xe. Minh cũng có đua xe ư???? Cậu ta chỉ mới lớp 10 thôi mà????
.
Gum nhăn nhó. Ánh mắt bối rối hẳn. Tôi thì cứ như vừa nghe tin dữ, người có rộn ràng hẳn lên, hỏi tới tấp cậu ấy.
.
- Gum! Nói cho Thanh nghe đi! Mọi chuyện rút cuộc là như thế nào????
.
- Nói gì cơ???? – cậu ta cố giả ngây, nhưng với một người thành thật như Gum thì khó mà nói dối ai.
.
- Gum không nói là Thanh giận luôn! Không thèm uống thuốc luôn!!
.
Không hiểu sao tôi lại lấy cái việc “không uống thuốc” ra để dọa Gum nhỉ???? Đúng là khùng mà!
.
Nhưng có lẽ đối với Gum thì đó là một sự dọa nạt có hiệu lực. Bằng chứng là cậu ta cuống quýt lên, lay lay tay tôi:
.
- Không được! Thanh không uống thuốc thì làm sao khỏi?
.
- Thế thì Gum nói đi! – tôi vòng tay ra điều kiện.
.
- Uh…thì…anh Ghim k