XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Online

Hoàng Tử Online

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323325

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

hạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có

chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó

chính là nó!

.

- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?

.

- Hở??? Đi chơi????

.

- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!

.

Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng

càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia

trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì

đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực

kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.

.

- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?

.

- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.

.

- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????

.

- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến

thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích

thì muốn làm gì thì làm đâu!

.

Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện.

“Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một

tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???

.

................................

.

Giờ ra chơi...

.

- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.

.

- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???

.

- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!

.

Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.

.

Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại

tiến tới chỗ hôm nọ...

.

Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm.... - Minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu điên rồi hả????????????????

.

Nó hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao

rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực

hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn nó thì thấy đau

nhói trong lòng. Đọc báo Thanh vẫn thường nghe người ta nhắc đến những

người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh

hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này nó cảm giác dường như cậu

ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.

.

Sau tiếng hét vang trời của nó, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Nó hốt hoảng chạy tới

giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.

.

- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.

.

- Cậu...cậu... – nó run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn

ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt nó lôi cậu nhóc đứng dậy

rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.

.

....................................................

.

- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó

cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Nó thì lòng nóng như lửa đốt, vừa

tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ

hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...

.

Trời trưa nắng oi ả, nó đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Thanh ngước mắt nhìn, nó cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình

lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc nó thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào nó đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn....

.

- Cậu đứng lại cho tôi! – nó hét lên.

.

Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải

dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu nhóc lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....

.

- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – nó nổi

khùng thật sự, nó muốn khóc, nó cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước

đi xa nó, và nó thấy sợ...Nó chạy theo để kéo tay Ghim lại....

.

Á.........

.

Một cú đo đường “cực chuẩn” đã được nó thực hiện. Phạm Minh giật mình

quay lại thì đã thấy nhóc khùng đang nằm dài trên nền đất, gương mặt

nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Sao thế này nhỉ??? Thấy đau là vậy nhưng vẫn đứng như thế,

vẫn im lặng như thế! Tại sao???

.

- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!

.

Như đã không còn chịu đựng được nữa, nó bật khóc tức tưởi. Phạm Minh

nhìn thấy nó ngã, Phạm Minh nhìn thấy nó đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó,

vẫn không chạy tới bên nó. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu

thang, nó chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt.