
- Tâm hồn lại treo ngược cành cây! Đúng là bạn có thể khùng mọi lúc mọi nơi!
Tiếng nói cất lên từ phía đằng sau khiến nó giật mình quay lại. Giọng
điệu này thì không ai khác ngoài Phạm Minh – “cục nợ đời” của nó ( đó là nó nghĩ thế! )
- Kệ tôi! Liên quan gì đến cậu!
- Sao lại không liên quan! Suốt ngày phải ngồi cùng bàn với một kẻ tâm
hồn vắt vẻo trên trời cao thì cũng ảnh hưởng đến tinh thần của tôi lắm
chứ!
- Thế thì xin cô đổi chỗ đi! Ai bắt ép cậu ngồi với tôi đâu!
- Nhưng tôi không thích! Vấn đề là ở đó!
Minh trả lời bâng quơ rồi đi thẳng vào trong lớp. Nó ngạc nhiên nhìn
theo. Cậu ta luôn có cách khiến người khác phải rung rinh mặc dù toàn
thân luôn toát lên vẻ máu lạnh. Nhưng như thế mới là Phạm Minh mà nó
biết...
...........................
Hôm nay Liên lại nghỉ học. Cô giáo chủ nhiệm có vẻ không hài lòng với
hành động này của Liên. Tụi bạn trong lớp đã bắt đầu xôn xao về vấn đề
này. Có đứa còn ác ý bảo rằng nhỏ Liên vì tình mà bỏ học khiến nó bực
hết cả mình.
- Cô bạn thân của cậu bị gì thế? Hay là chán trường học muốn ra trường đời? – Ghim vừa đọc sách vừa nói đều đều.
- Cậu im đi! Sao chẳng lúc nào cậu nói được một lời tử tế cho người khác vậy hả???
Đang bực mình, lại phải nghe câu nói phũ phàng của Minh khiến nó như
phát điên lên. Phạm Minh biết ý nên cũng không cãi lại làm gì, chỉ mỉm
cười trước khuôn mặt đỏ hơn Trương Phi của nó. Thanh Thanh là vậy, lúc
nào cũng nóng nảy và khó kiềm chế được cảm xúc.
.............................
Ra chơi.
Vì không muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa, máu lạnh của cậu bạn cùng bàn
nên nó quyết định sẽ gậm nhấm ổ mì ở một nơi khác. Địa điểm được nó chọn lựa chính là khu phòng học chức năng đang xây dang dở của trường. Vào
thời điểm này thì đó là nơi yên tĩnh và thoải mái nhất cho cái tâm hồn
đang không được yên vui của nó.
Nhưng hình như cái mong muốn được ngồi một mình của nó đã không được
toại nguyện. Vì ngay khi bước chân tới khu phòng học chức năng, nó đã
nhìn thấy Phạm Long ngồi ở đó từ bao giờ. Nó lặng im đứng nhìn. Bom lúc
này trông thật khác, hai tay chống hai bên, mắt ngước lên trời cao,
khuôn mặt đăm chiêu và có cái gì đó buồn buồn. Tự dưng nó lại nghĩ đến
Trọng Tuấn. Cậu nhóc cũng hay có những lúc như vậy. Nhìn cứ cô đơn và
đáng thương sao sao đó....
- Chào! Lâu rồi không gặp Bom!
- Uh...
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách nhanh chóng đến mức khiến nó thấy hụt
hẫng trầm trọng. Long dường như không chút bất ngờ trước sự xuất hiện
của nó, cậu nhóc chẳng thèm nhìn nó một cái, vẫn ngước đôi mắt nhìn lên
bầu trời xa xăm trước mặt. Nó thấy đôi chút tự ái nhưng cũng thôi không
nói nữa. Mỗi người một khoảng trời riêng. Cậu ta thích nhìn trời thì cứ
để cậu ta nhìn trời, còn nó sẽ cố gắng thanh toán xong ổ mỳ này trước
khi tiếng chuông cất lên báo hiệu giờ vào học.
- Việc tôi thích Lyn là sự thật...
Nó ngừng ăn, ngước mắt nhìn sang...
- Nhưng là Lyn trên thế giới ảo chứ không phải Lyn ngoài đời...
Nó cúi mặt...
- Xin lỗi...nhưng...khi gặp Lyn ngoài đời mình lại thấy cậu không giống với Lyn trên mạng...Khác nhau lắm.....
- Thì cậu cũng thế! Bom trên mạng khác với cậu....
- Uh...Chúng ta đều khác...
- Cậu...hình như cậu có chuyện gì đó không vui?
- Mình cũng không biết...
- Đôi khi mình vẫn nghi ngờ...đôi khi...mình thấy...tính cách của cậu...
- Chúng ta thử làm một đôi nhé...trong một tuần? Được không?
Nó vốn định nói với Bom câu khác, nhưng chưa kịp nói trọn vẹn đã bị cậu
nhóc chận ngang. Và lời đề nghị thẳng thừng của Phạm Long khiến nó đánh
rơi cả ổ mì xuống đất... Cổ họng nó nghẹn nghẹn, hai mắt mở
to. Nó cố định hình trong đầu cái lý do cho việc vì sao Phạm Long lại
thốt ra lời đề nghị đó. Nhưng xem chừng Bom không phải đang đùa, trông
khuôn mặt cậu ta rất nghiêm túc và có cái gì đó chân thật. Nó nuốt nước
bọt, cố gắng để phát ra một câu hỏi:
- Cậu...đang...nói....cái...gì...thế?
- Cậu không nghe rõ à? Mình nói là chúng ta thử làm một đôi!
- Cái...này...Mà...không phải cậu đang là bạn trai của nhỏ Miên lớp B2 à???
- Ai bảo, chính cậu ấy theo đuổi mình chứ mình đã đồng ý đâu. Mình cũng không thích những đứa con gái miệng lưỡi như Miên.
- Ơ...nhưng...cậu vừa bảo không thích Lyn ngoài đời.. Lâu nay cậu cũng
đâu có nói chuyện với mình, mình tưởng cậu không muốn làm bạn nữa...
- Vì mình giận mà...Khi giận thì tất nhiên sẽ không muốn nói chuyện.
- Nhưng ...cậu nói nghe cứ kì kì sao á!
- Bình thường mà. Không thích rồi sẽ thích. Cái gì cũng cần có thời gian. Biết đâu sau một tuần, chúng ta thành một đôi thật sự.
- Ơ...nhưng...sao lại là mình....
- Vì mình thấy cậu đặc biệt hơn những đứa con gái khác.
Nó im lặng. Không hiểu sao nó muốn...gật đầu trước lời đề nghị thẳng
thừng và trực tiếp của Bom. Nói sao nhỉ? Nó cũng muốn thử chút cảm giác
có bạn trai, có người để mình quan tâm, hờn dỗi và ...nhớ nhung. Với lại dạo này Phạm Minh luôn khiến nó bực mình với những trò quậy phá của
mình nên nó cũng muốn nhân cơ hội này chọc tức cậu nhóc chơi. Chỉ là
thích thôi...chưa phải là yêu...
- Sao