
dừng lại. Môi anh mơn trớn dọc theo quai hàm cô.
Có phải cô ấy đùa? Anh không nghĩ cô có khiếu hài hước đến thế. Làm sao cô có thể bảo anh dừng trong khi chính tay cô đang quấn quanh cổ anh, vày vò tóc anh trong một thông điệp trực tiếp và rõ ràng đến thế. “Ơtec...”
Cô dùng tay đẩy anh ra. Chỉ là một cái đẩy nhẹ. Nhưng Lân không nhầm lẫn, anh nhấc mình lên để nhìn rõ gương mặt cô. Ửng hồng vì cảm xúc, gương mặt cô... Cô đang giết chết anh. Tim anh trở nên mềm yếu không chịu nổi. Thắt lưng anh đau buốt. “Không...” cô thì thào, lặp lại, anh không nghĩ là cô biết cô đang nói gì.
“Tại sao không?” Anh thì thầm. Cô không trả lời. Suy cho cùng thì trinh tiết khá là quan trọng với phái nữ. Nhưng Lân là người có trách nhiệm. Anh bỗng thấy không có gì phải phiền nếu chung sống với cô cả đời.
Có lẽ là tại trời sáng, suy cho cùng khó mà hiểu được phụ nữ. Cô vẫn im lặng. Anh chờ cho khi nhịp thở của cô trở lại mức tương đối. Nhưng cô vẫn im lặng. “Tại sa...”
“Em khô...” Cô muốn nói em không thể, bởi vì anh không yêu em. Nhưng cô nghẹn giọng, cô không bao giờ có thể nói thế. Nó sẽ giết chết cô trước... Làm cô tan nát.
“Em không muốn?” Giọng Lân đục lại trong lo lắng. “Không, em... em muốn.” Làm thế nào cô có thể chối điều đó. Cô đúng là thứ con gái hư không ra gì, nhưng quả đúng là cô không thể chối rằng cô muốn anh hơn bất kỳ thứ gì trên đời này. Một niềm vui bùng nổ âm thầm trong lòng Lân khi cô thừa nhận. “Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Lân nói ngay, giọng anh nghiêm túc, không nghi ngờ gì đó là một lời thề.
“Không, em không...” “Vậy thì tại sao không?” Lân nói nhỏ, giọng anh tràn trề cảm xúc ngọt ngào, môi anh tìm đến vành tai cô. Ơtec run lên vì sự tiếp xúc âu yếm ấy.
“Em xin anh.” Cuối cùng cô thốt lên, giọng cô vỡ ra. Lân rời khỏi vị trí bên trên cô ngay tức khắc.
Anh chống một tay lên gối, ngiêng đầu, gỡ những lọn tóc dính tên mặt cô. “Tại sao, Ơtec?” Tại sao giọng anh lại thân thương với cô đến vậy, như thể cô đã biết nó từ một quá khứ xa xôi, từ kiếp trước.
Anh cầm lầy một lọn tóc của cô, đặt môi anh lên đó. Anh làm cô cảm giác mình là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. “Cha mẹ anh đang ở dưới nhà.” Cô chỉ ra.
“Tất cả các phòng đều có cách âm.” Anh trả lời ngay. Ngón tay anh lại bắt đầu di những đường nghịch ngợm trên làn da cô. “Họ đang chờ chúng ta.”
“Họ sẽ cho rằng chúng ta đi lạc trong thư viện. Sau này em cũng nên tới đó xem, anh đoán nó rộng hơn cái cả cái phòng-sách-khổng-lồ ở nhà em.” Anh bắt đầu đùa bỡn.
“Có lẽ. Nhưng mẹ anh sẽ nghĩ em như thế nào.” Hít một hơi thở dài, cô quay sang nhìn gương mặt anh. Nó vẫn đẹp đến mức khiến cô choáng váng. “Lân à, chúng ta đang ở trong nhà mẹ anh!” Cô viện đến mọi lý do.
Anh thở dài, nằm xuống bên cạnh cô “Em có phiền nếu anh sử dụng phòng tắm trước không?” “Không.” Ơtec trả lời. nghĩ một lúc, cô quay sang nhìn anh.
Lân đang nhắm mắt, cô không biết phải nói gì. “Lân?” “Ừ?” “Tại sao enh lại biết về tên em?” Cuối cùng cô cũng có một câu gì đó để nói. “Anh nghe Tali gọi em, tối hôm đó...” Lân trả lời.
“Không phải là Ơtec, mà là Ơtecpơ.” “Anh suy ra.” “Suy ra?” “Calli là Calliope, Talia, Cliô, Urani...” “Không nhiều người biết điều đó.” “Nữ thần thơ trữ tình, anh đã từng đọc thần thoại Hy Lạp.” Không phải ai cũng có thể nhớ mọi cái tên xuất hiện trong thần thoại. “Cả bố em cũng không biết mẹ có ý đồ khi đặt tên cho chúng em. Chính Mel đã phát hiện ra chuyện này.” “Melpomone?” “Nữ thần bi kịch. Nhưng anh đừng bao giờ gọi nó như thế.” Im lặng một lúc. “Bao giờ thì anh có thể chính thức đến thăm nhà em?” “Em không biết nữa...” ... Ơtec ngẩng dậy, Lân lại chống cằm nhìn cô.
Cô yêu anh biết bao. Ơtec bỗng đưa bàn tay cô ấy áp lên má anh. Lân hơi ngạc nhiên về cử chỉ đó của cô. “Anh là của em, phải không?” Cô hỏi anh bằng chất giọng dịu dàng vốn dĩ, mắt cô lấp lánh những tia sáng lạ thường.
“Phải. Anh là của em.” Lân nói, anh nhắm mắt, tận hưởng cảm giác ấm áp từ cái vuốt ve của cô. “Và em là của anh.” Cô nói nhẹ như hơi thở. Anh giật mình vì cô đã rướn tới, thì thầm sát bên anh.
Cô hôn anh. Rất dịu dàng, cô chạm vào môi anh. Làn môi mềm mại của cô cử động uyển chuyển trên môi anh. Lân nhìn cô ngỡ ngàng, Ơtec mỉm cười với anh. Cô lại hôn anh, Lân nhẹ nhàng đáp trả. Ngọn lửa trong anh vẫn chưa thể dập tắt, nhưng cô lại hôn anh. Sự dịu dàng trong cách cô cử động mơn trớn hồn anh một cách nhẹ nhàng, khiến anh run lên vì hài lòng. Bằng một cách lạ thường nhất, cô xoa dịu anh, cuốn anh vào trong sự dịu dàng của cô. Lân nắm lấy vai cô, kéo cô nằm lên trên anh. Nụ hôn của họ thực say đắm, nhưng hoàn toàn không vướng chút dục vọng. Một nụ hôn Lân chưa từng nếm trải. Giống như cả thế giới ngừng lại trong phút giây tuyệt đẹp đó. Thế giới chỉ còn có việc khám phá linhhồn trong trẻo của cô, dâng tặng linh hồn anh... Ngọt ngào, ngọt ngào...
Rồi khi môi họ rời nhau, Ơtec nhìn anh, cô kề môi sát tai anh, lời thì thầm của cô nhẹ như gió thoảng: “Anh cảm thấy điều gì, khi ta cầm tay nhau, khi ta nhìn nhau, khi em hôn anh như thế?”
Tiếng cô nhỏ đến mức anh không chắc mình nghe rõ