
ay. Lúc nãy tên vô lại đã đỡ cú đấm của anh bằng 1 tấm gỗ.
“nó ổn” Anh nói dối. Thực tế cái đau đó lại hóa hay. Nó giúp anh tỉnh táo khi mà thoảng quanh họ là mùi hương hoa hồng tỏa ra từ cơ thể cô, hòa với cái lạnh của đêm.
Anh cởi áo khoác, đưa cho cô. Hồng Bì ngoan ngoãn khoác vào.
Lại tiếp tục là sự im lặng ngự trị, nhưng có cái gì dó thật dễ chịu, giản đơn khi đi ben cạnh cô thế này.
Anh đã thả tay cô ra từ ban nãy. Họ đi cạnh nhau, bước chân nhẹ nhàng, thư thái.
Cuối cùng đã đến đường C, những con đường hôm nay ngắn 1 cách khác thường. Nhà số 1, số 3… chỉ còn mấy bước nữa là đến nhà cô.
Hồng Bì dừng lại trước 1 cánh cổng lớn. Cô cởi áo khoác, trả cho anh.
“Cám ơn cậu”. cô nói.
“Mình đã nói cậu không phải…”
“Mình không cảm ơn vì cậu cứu mình nữa” Hồng Bì mỉm cười “Chúng ta hòa nhau về phần đó”
Anh nhìn nụ cười của cô, có gì khó hiểu đâu khi tim anh trễ mất 1 nhịp.
“Cảm ơn vì đã để mình dựa vào” Ơ tec nói “và vì chiếc áo.”
Khóe môi Lân nhếch lên thành 1 nụ cười khiến cô kinh ngạc.
“Đó là việc người đàn ông phải làm” Anh trả lời.
Ơ tec quên mất chuyện xã giao mời anh vào nhà chơi. Cô chạm tay vào cánh cổng.
“Tạm biệt”, cô nói với anh, mái đầu hơi nghiêng xuống. Cô cảm ơn vì anh đã để cô dựa vaò ư? Lân thấy lòng mình vui vui lạ kì.
“Hẹn gặp lại” Lân đáp.
“Ngày mai…” cô đồng ý, khuất sau cánh cổng.
Lúc đó cả 2 người họ đều quên rằng tối đó là thứ 7.
Sauk hi Hồng Bì vòa nhà 1 lúc lâu, lân mới khoác áo vào, rảo chân bước về nhà. Ký ức khi cô dựa vào anh, hơi ấm của anh bảo bọc cô, sức ép mái đầu cô lên trái tim anh… thật dễ chịu. Mùi hương của cô còn vương trên áo khoác, dìu dặt quanh anh. Một cảm giác dễ dàng khi anh bước chân về nhà 1 mình mà mấy tiếng trước hoàn toàn không có. Lân nhớ gương mặt cô, nụ cười của cô, tại sao anh pahir quên cảm giác dễ chịu ấy?
Cô thật ngọt ngào, thật tốt… nhưng bởi vậy cô càng dễ bị tổn thương. Anh sẽ phát điên nếu hôm nay xảy ra việc không hay với cô. Thực ra, vào bất kì giây phút nào cũng vậy, cô cần được bảo vệ. Cô nên có 1 người ở bên cạnh, 1 người bảo bọc cô, sưởi ấm cho cô, 1 người ngắm nhìn nụ cười của cô.
Rõ ràng không phải là gã Huân vô trách nhiệm đó.
Cũng không phải những tên con trai yếu ớt, vô dụng, không phải là những gã cục súc hữu sưc bất hữu trí…
Suy cho cùng, Lân nghĩ, anh độc thân, hoàn toàn tự do. Anh không góa vợ, anh không phải để tang cho cái gì cả. Vậy tại sao anh không thể có cô gái đáng yêu đó cho mình?
Kế hoạch chóng vánh được lập ra.
Sau khi về nhà, Lân gọi điện cho người anh em của mình.
Thông báo cho cậu ta 1 tin nho nhỏ.
Phản ứng của Tín y như Lân âm thầm dự đoán.
Cậu ta nhảy cẫng lên ở phía đầu bên kia đường dây.
“Tớ biết mà. Tớ biết mà. Tớ đã biết ngay từ khi cậu hỏi về tình trạng độc thân của cô ấy…”
“Cá 10 ăn 1 là cậu chẳng đoán được gì lúc đó cả” Lân điềm nhiên nói.
“Thua. Tớ mù tịt lúc đó. Nhưng khi cậu dọn đến ngồi bên cô ấy 5 trên 9 môn học thì tin tớ đi, đã có tin đồn âm ỉ cháy rồi. Nhưng chuyện này vẫn sẽ là 1 quả bom rất hứa hẹn…”
“Mất bao lâu để tin đồn lan ra toàn trường?” Lân lại ngắt lời Tín.
“Vào ngày chủ nhật? cậu phải đợi đến thứ 2 thì hơn. 28 đến 30 tiếng.”
“Bao nhiêu nếu có sự “trợ giúp” của cậu?”
Lân cảm nhận được 1 cái cười nhe răng ở đầu bên kia.
Ơ tec bước vào lớp. Ngày chủ nhật dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Ơ tec không thể phủ nhận cô đã mong chờ thứ 2 đến để được gặp anh. Dù chỉ để nói vài câu xã giao, trao đổi vài câu về thời tiết, bài tập… nhưng cô muốn thấy anh, muốn nhìn nụ cười của anh. Cô càng lúc càng không có thuốc chữa.
Nhưng Ơ tec có 1 cảm giác kì lạ là mọi người đều qauy lại nhìn cô khi mở cửa giảng đường bước vào. Có phải cô quá nhạy cảm không hay rõ ràng bầu không khí này là của 1 môi trường sau 1 vụ nổ lớn?
Hồng chạy ngay đến trước mặt cô. Vẻ mặt rõ ràng là rất xúc động. Ơ tec chẳng muốn chịu đựng những chuyện không đâu vào đâu của cô bạn thích tám chuyện này, nhưng cô vẫn kiên nhẫn mở lời chào. Dù sao cô ấy cũng là 1 người bạn rất tốt bụng.
“chào cậu”
“Hồng Bì! Có chuyện gì…”
Bỗng Hồng im bặt, nguyên nhân rất rõ ràng, Lân vừa xuất hiện bên cạnh họ.
“Chào” anh nói và nở nụ cười thân thiện của mình.
Hồng gần như há miệng, vẻ nặt có tên là: Anh ta vừa mới chào mình!!! Lân luôn là 1 người lịch sự và không tiệt kiệm lời chào bao giờ, nhưng anh không thân thiết với mấy bạn bè cùng lớp, không để tâm mấy tới sự tồn tại của họ thì đúng hơn. (Hồng Bì là 1 trường hợp điển hình. Anh sẽ không bao giờ biết đến cô nếu tự cô không bước vào đời anh).
Hồng rõ ràng có điều muốn nói, nhưng cô nàng cam chịu nhìn Lân ngồi xuống bên cạnh Hồng Bì.
“Chút nữa cậu phải nói chuyện với mình đấy!” Cô nàng thì thầm với Ơ tec đầy ngụ ý rồi quay về chỗ ngồi trong khi Ơ tec còn chưa hiểu được.
Từ chỗ của mình, Hồng không ngừng liếc về phía 2 người kia như thể mới nhìn thấy họ ngồi bên nhau lần đầu.
Điều đó khiến Ơ tec khó chịu hơn là cô có thể tưởng tượng ra được.
Nhất là khi có nhiều người khác cũng có chung cái nhìn như vậy, thỉnh thoảng nghiêng ngửa để nhìn cô và anh.
Kể cả