
òng, nhưng anh lại từ chối người ta. Bây giờ ba mẹ anh đang hỏi anh nguyên nhân, cho nên buổi tối em có muốn đến nhà anh dùng cơm hay không?"
Vấn đề vế trước anh nói và vế sau chẳng ăn nhằm gì nhau, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn hơi do dự đáp: "Muốn!"
Cho nên hẹn thời gian xong thì Phó Dục Thư cúp điện thoại. Anh từ ban công trở vào phòng khách, nói với cha mẹ: "Buổi tối con đi đón cô ấy đến dùng cơm."
Ba Phó đang ngồi trên ghế salon uống trà, nghe con trai nói như vậy hơi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Phó. Mẹ Phó ngạc nhiên: "Thật sự có người như vậy à? Mẹ còn tưởng rằng con tìm lý do thoái thác mẹ cho có lệ chứ?"
Phó Dục Thư nói: "Bây giờ con có thể đi chuẩn bị một chút không?"
Mẹ Phó vội nói: "Đi đi, đi đi, mẹ cũng phải đi mua ít thức ăn, buổi tối cũng không thể để người ta chờ đợi được." Bà hỏi ba Phó, "Lão Phó, ông nói xem qua gặp mặt người ta nên chuẩn bị bao nhiêu tiền mới thích hợp?"
Phó Dục Thư nghe thấy mẹ nói đến việc này, định cất tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, đi thẳng vào phòng mình.
Anh nghĩ, trước tiên phải nói với Tưởng Phẩm Nhất về phong tục bên này của bọn họ, bằng không lát nữa mẹ anh cho cô tiền cô lại nghĩ lung tung.
Tưởng Phẩm Nhất chưa trải đời nhiều, bởi vì từ nhỏ đến lớn sinh trưởng trong hoàn cảnh và tính cách tối tăm của cha cô, nên không tránh khỏi cô lớn lên rất nhạy cảm.
Nếu như anh đã lựa chọn thì nhất định phải suy nghĩ cho cô và chịu trách nhiệm với tình cảm và tương lai sau này. Vì muốn để lại cho cha mẹ Phó Dục Thư ấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Phẩm Nhất ném hết tất cả quần áo trong vali lên giường.
) T( S8 z$ f. W8 m+ I@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM |; ?* k; c+ l! F/ n; A/ K( H(Do not Copy, pls!!)
Lúc cô vuốt thẳng từng bộ xong, bò xuống giường đã ướt đẫm mồ hôi.
_% h, b$ p0 B, s, K8 U1 y@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
; E+ L- N6 w0 L1 ~2 v4 C6 I( P1 d@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
Tưởng Phẩm Nhất chống hai tay lên hông rối rắm nhìn đống quần áo đầy cả giường. Tin tốt là cô mang theo nhiều quần áo, tin xấu là thời tiết quá lạnh dù có mang nhiều hơn nữa cũng chẳng thể đẹp đẽ, bởi vì phải mặc quá nhiều.
% z( K" s5 H6 n+ k- l@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM |5 h8 }; S; m& U4 U8 @(Do not Copy, pls!!)
Tưởng Phẩm Nhất hơi nản lòng ngồi xuống thảm, gục bên giường với vẻ mặt như đưa đám. Cô uể oải hồi lâu mới đứng lên chậm chạp chọn quần áo, thử từng bộ từng bộ, làm sao cũng cảm thấy không hài lòng. Đống quần áo vừa vuốt thẳng xong lại rối nùi.
# v6 T% L# a, J0 }5 I# D* B@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
( L" ^0 Y: G+ ~* R5 [8 |) k# A4 C@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
Buổi tối Phó Dục Thư đến đón cô đứng ngoài gõ cửa, hơi cất cao giọng trong trẻo gọi: "Phẩm Nhất, em có ở trong phòng không?"
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)# ?9 |' n, Z5 ~* L
% d& b$ F2 `: e4 I$ Q8 d# u6 m@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
Anh xuất hiện đột ngột dọa Tưởng Phẩm Nhất giật cả mình, cánh tay còn chưa xỏ xong tay áo, chiếc áo được thiết kế bó sát người khiến rất khó mặc trong lúc tay chân luống cuống. Cơ thể không biết bị chiếc áo bó chặt tại nơi nào khiến cô rất đau. Cô cúi đầu muốn cởi ra trước, nhưng tầm nhìn bị chiếc áo che đi, vừa không cẩn thận đã vấp trúng mép thảm, kết quả là té trên sàn nhà.
@Copyright of Kitesvn.COM |/ G' {" l! h8 n(Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM |5 R6 b8 N( X$ |% c, J(Do not Copy, pls!!)
"A!"
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)* k, D9 o# E/ Q4 c# w1 `4 V
@Copyright of Kitesvn.COM |! A7 S' t; F5 g* h/ ~(Do not Copy, pls!!)
Trong phòng truyền đến tiếng cô hét lên. Thân phận Tưởng Phẩm Nhất nhạy cảm, cô xảy ra một chút chuyện nhỏ cũng khiến Phó Dục Thư liên tưởng đến việc nghiêm trọng. Vừa nghe thấy tiếng thét của cô, anh hận không thể xông vào xem chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc là anh không có chìa khóa, chỉ có thể đứng ở cửa gõ mà thôi.
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)$ g1 q* t6 E2 _, F
@Copyright of Kitesvn.COM |6 {5 s4 X5 }: G3 |/ |" J6 j- e(Do not Copy, pls!!)
Anh lo lắng hỏi: "Phẩm Nhất, em không sao chứ?"
% C/ @0 O1 S2 X- ~1 S: ?' T+ v@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM |4 j @) E9 z9 R0 g. V(Do not Copy, pls!!)
Tưởng Phẩm Nhất bò dậy khỏi mặt đất, rốt cuộc ném chiếc áo bó chặt qua một bên, cầm áo sơ mi lên nhanh chóng mặc qua đầu. Để mái tóc rối tung, quần áo xốc xếch chạy ra mở cửa, cô nói: "Em không sao, mới vừa rồi không cẩn thận bị vấp té."
% x; a; @( j" ~7 ?( A+ l r0 r {@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)$ S0 `' N1 M5 l
Phó Dục Thư liếc mắt nhìn trong phòng một cái, thấy đống quần áo lộn xộn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra. Anh thấy bộ dạng cô không giống như bị thương cũng yên tâm. Vừa hé miệng định nói chuyện với cô thì lại bị vị trí nơi ngực cô thu hút sự chú ý.
@Copyright of Kitesvn.COM (Do no