XtGem Forum catalog
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323141

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

Vũ Thành rõ ràng là đã say rồi.

Những cô gái không quen?

“Các cậu đang ở đâu?” Cơn say của tôi đã biến mất.

“A? Gì chứ? Đa Lâm, cậu vừa nói gì?”

“Tớ hỏi các cậu giờ đang ở đâu?”

“A… cậu, cậu muốn đến à? Không được, không tiện lắm đâu! Những người ở đây cậu đều không quen, cậu đến để làm gì?”

“Tớ muốn tìm Thừa Tầm, cậu nói tớ biết các cậu giờ đang ở đâu đi? Mau nói tớ biết!”

“Đang… đang ở quán rượu, cái quán mà trước kia tớ với Thừa

Tầm hay đến ấy.” Vũ Thành cuối cùng đã chịu thua sự cương quyết của tôi, lảm nhảm nói.

“Được, tớ biết rồi, tớ đến bây giờ đây.”

Gập điện thoại lại, nước mắt bắt đầu lưng tròng.

Thừa Tầm, cậu đợi tớ nhé, bây giờ tớ đi tìm cậu đây.

Trong xe taxi.

“Cô gái này, cô muốn đi đâu? Sao lại khóc thế?”

Chú tài xế một mặt vừa lái xe chầm chậm, vừa hỏi tôi với vẻ rất quan tâm.

“Là tên hư đốn nào chọc cô khóc phải không? Là ai thế? Bạn

trai của cô hả?” Ông chú này có vẻ rất thích điều tra đời tư người khác.

“Chú ơi… xin chú lái xe nhanh một chút.” Tôi hơi buồn rầu liếc mắt nhìn.

“Hà hà, được được, không cần gấp đâu mà!”

“Xin chú chạy nhanh một chút được không?!” Tôi thật sắp bị ông chú này làm cho phát điên lên mất thôi!



Xuống xe rồi, tôi nhìn “Quán rượu Nữ Vương” trước mặt một

cái, sau đó hít thở một hơi thật sâu, vì đã uống quá nhiều rượu nên bây

giờ hai mắt của tôi vẫn còn lờ đờ, bước đi cũng lắc lư lảo đảo, đến cả

việc tôi đã đến đây bằng cách nào tôi cũng không rõ nữa.

Trong quán rượu.

Người người ngồi đối diện nhau có phần im lặng hơn. Bây giờ

hình như đã mười mấy giờ rồi, ánh đèn trong quán rượu vẫn nhấp nháy,

trong sảnh khiêu vũ vẫn còn những chàng trai cô gái đang nhảy cật lực,

quả thật có thể nói là ồn chết đi được, lỗ tai tôi sắp sửa bị thủng mất.

“Uống đi! Uống đi! Ha ha ha ha! Thua thì phải uống chứ!”

“Phải uống cạn đó! Phải uống cạn! Ha ha ha ha!”

Bên tai vẳng lại vô số tạp âm, tôi đi xuyên qua những ánh đèn xanh đỏ, không ngừng tìm kiếm bóng Thừa Tầm.

Hàn Thừa Tầm, Hàn Thừa Tầm, cậu đang ở đâu vậy? Bây giờ rốt

cuộc cậu đang ở đâu? Tại sao vẫn luôn bắt tớ phải tìm kiếm cậu? Tại sao

cứ luôn trêu đùa tớ thế này?

Cậu có biết không, tớ chẳng thích thế này, tớ chẳng thích thế này đâu!

Mệt quá… Thừa Tầm, cậu có biết không, tớ mệt quá rồi, mệt đến mức muốn chết rồi…

Tôi cố gắng hít hít mũi, gắng sức chịu đựng để nước mắt không trào ra, tiếp tục tìm kiếm Thừa Tầm.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng tôi cũng dừng lại tại một chiếc bàn nọ.

Hàn Thừa Tầm…

Thoáng chốc, tôi thấy mình không thể thở nổi, Thừa Tầm đang

ngồi ở chiếc bàn gần quầy phục vụ nhất, bên cạnh toàn là những cô gái

lạ, còn có Triều Nhất và Vũ Thành giờ đã là sinh viên đại học nữa.

Trước mắt bọn họ bày đầy những chai rượu lỉnh kỉnh đủ loại,

xanh xanh đỏ đỏ rỗng không, nhìn thấy cảnh này, tim tôi ngứa rát như bị

kiến cắn.

“A! Đa… Đa Lâm, cậu đến thật rồi! Ha ha, đã đến rồi thì mau đến đây ngồi chung đi! Đừng đứng đó nữa!”

Vũ Thành nhìn thấy tôi xuất hiện, say khật khưỡng vội vã đứng lên, bước đến bên tôi vỗ vỗ lên vai, ý muốn tôi ngồi xuống cùng chơi

với mọi người.

Nghe thấy tên tôi, Thừa Tầm cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn hờ hững một cái.

Mấy cô gái mặt lạ hoắc ngồi bên cạnh cậu ấy hình như không

hào hứng gì với sự xuất hiện của tôi, rù rì bàn luận với nhau cái gì đó.

Hừ…

“Thừa Tầm, tớ đến tìm cậu.” Để không bị Thừa Tầm nhìn thấy

dáng vẻ liêu xiêu vì uống rượu của tôi, tôi cố gắng để mình đứng vững,

nhất định phải thẳng đơ mới được.

“Cậu đến để làm gì?” Thừa Tầm tuy đang nói với tôi, nhưng

trước sau vẫn không thèm nhìn tôi gì cả mà lặng lẽ cúi đầu xoay xoay ly

rượu trong tay, thậm chí tôi có thể nghe thấy sự lạnh nhạt trong giọng

nói của cậu ấy.

“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu….” Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, nhất định là vì âm nhạc ở đây quá chát chúa.

“… Có chuyện gì quan trọng thì nói ở đây đi.”

“Không được, không thể nói ở đây, cậu đi với tớ.” Tôi kiên quyết nói.

“Cứ nói ở đây đi.” Thừa Tầm ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, bị cậu ấy nhìn thế này, những lời tôi muốn nói càng không thể thoát ra, hư… hơi rượu vẫn chưa hoàn toàn bay hết, tôi cảm thấy đầu mình nặng ơi

là nặng, hình như còn muốn nôn nữa… Không được, Doãn Đa Lâm, mày nhất

định phải chịu đựng…

“Cậu ra ngoài với tớ, chúng ta ra ngoài nói…”

“Không, cứ ở đây, tớ không muốn ra ngoài.” Trong ánh mắt Thừa Tầm đang trừng nhìn tôi tràn đầy sự bướng bỉnh.

“… Ở đây tớ… không nói được… cậu mau đi với tớ đi.”

“Tớ đã nói rồi cứ nói ở đây đi! Có chuyện gì thì cứ nói rõ ở đây!”

Những người xung quanh đột nhiên im lặng hẳn, tất cả đều há

hốc mồm nhìn chúng tôi, Thừa Tầm đứng phắt dậy dùng hết sức ném ly rượu

trong tay xuống, âm thanh loảng xoảng.

“Cậu muốn nói gì thì hôm nay ở đây nói hết ra đi, có gì thì cứ nói ở đây đi!”

“Ra ngoài nói…” Tôi cố chấp giữ vững ý kiến của mình, nhưng nước mắt lại đang tố cáo sự yếu đuối của chính bản thân.

“Cậu khóc cái gì? Có gì đáng khóc chứ? Khóc gì hả?!” Tiếng

quát lớn của Thừa Tầm khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc, tất cả

khách khứa đều ngóc đầu n