XtGem Forum catalog
Hôn Lễ Tháng Ba

Hôn Lễ Tháng Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321995

Bình chọn: 8.5.00/10/199 lượt.

nặng trịch, nồng nặc mùi rượu đè lên người tôi, tiếp đó là bàn tay thô kệch, nóng giẫy hấp tấp phủ lên bầu vú tôi.

Sau đó là hùng hục xoa, nắn, bóp. Tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn, cảm thấy buồn nôn.

- Lại ngủ rồi? - Cái mồm sặc mùi rượu nói bên tay tôi.

Tôi im lặng, giả vờ ngủ say.

Bàn tay A Nam thọc vào áo ngủ của tôi, tôi vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Tôi cố chịu đựng cảm giác muốn ói, thầm cầu trời khấn phật cho anh ta thấy tôi đã ngủ sẽ không tiếp tục nữa.

Nhưng đêm khuya, các vị thần phật có lẽ đã ngủ.

Tôi không chịu nổi trò tra tấn này, người run lên, phần vì ghê tởm, phần vì quá căng thẳng.

Khi bàn tay đó trượt đến bên quần lót của tôi, cuối cùng, tôi không chịu được nữa, nói khẽ:

- Anh thôi đi! - và thử ngồi dậy.

Vừa nói ra câu đó, tôi lập tức thấy hối hận, những kiểu cầu khấn hoặc khóc lóc của tôi sẽ chỉ càng kích thích A Nam. Quả nhiên, anh ta chồm lên người tôi, lột phăng quần lót của tôi, thở hổn hển, miệng lắp bắp:

- Biết ngay là em giả vờ ngủ!

- Đừng làm vậy! Xin anh đấy! - Sự phản kháng của tôi hoàn toàn vô dụng, chỉ khiến anh ta càng thêm xúc động.

Tôi không biết như thế có phải là cưỡng bức không bởi vì chúng tôi là vợ chồng trẻ, mới cưới được hai tháng. Có lẽ do men rượu, A Nam hành động càng quyết liệt, tay cuống cuồng, miệng lắp bắp:

- Cục cưng! Khóc nữa đi em! Em càng khóc anh càng có hứng! Ha ha…

Anh ta đè lên người tôi một cách thô bạo, cưỡng bức, hèn hạ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, có phải anh ta đang coi tôi là gái điếm?

Sau một phen điên cuồng giãy giụa vô ích, tôi không phản kháng nữa, nằm im, cắn chặt môi. Mồ hôi anh ta túa ra, hòa với nước mắt của tôi, chảy dài trên má tôi như sương nhỏ trên vách đá. Các ngón tay sục sâu vào nệm, càm thấy tủi hổ, nhục nhã, chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân tôi cũng không bảo vệ được.

Như bị hất xuóng vực thẳm, không cách nào thoát ra được, tôi đau đớn nhắm mắt.

Hạo Trắc…

Hình ảnh Hạo Trắc lại hiện lên trong tâm trí tôi, khuôn mặt điển trai, ánh mắt đa tình, dịu dàng, cử chỉ lịch lãm, nụ cười hút hồn…

Hạo Trắc! Anh ở đâu?

- Hạo Trắc! - Tôi thầm gọi tên anh.

Các động tác quyết liệt của A Nam đột ngột dừng lại.

- Cô vừa nói gì? Hơi thở như kéo bễ, giọng nói khàn đặc trong quá trình vận động mạnh như đe dọa.

Trời ơi! Vừa rồi tôi đã nói gì!

A Nam rời người tôi, bật đèn.

- Nhìn tôi! - Anh ta ép sát tôi - Hạo Trắc? Mẹ kiếp! Cô dám gọi tên nó trong lúc đang làm tình với tôi?

Tôi sợ đến nhùn người, không thể mở miệng nhưng vẫn cố trấn tĩnh.

- Tôi bảo cô mở mắt ra, nhìn tôi! - Như con thú sa lầy, A Nam gầm lên, buộc tôi mở mắt.

Không biết lúc đó lấy đâu ra dũng khí, tôi cao giọng dõng dạc:

- Đứng thế! Đứng là tôi vừa gọi Hạo Trắc đấy! Tôi yêu anh ấy! Tôi chịu lấy anh là muốn được ở bên anh ấy!

Nói xong những lời động trời đó, tôi lại bình thản nhắm mắt như muốn nói với A Nam tôi sẵn sàng chết, anh ta muốn làm gì tôi thì làm.

- Con đàn bà thối tha, đừng có ép tao!

A Nam nắm lấy vài tôi lắc như điên như dại, bàn tay như gọng kìm làm tôi đau đến trào nước mắt, bàn tay ấy đã giơ lên… Tôi chờ đợi một cái tát trời giáng.

Nhắm mắt như một phản xạ có điều kiện, một luồng gió tạt qua mặt… Lại mở mắt, thất kinh nhìn đôi mắt nảy lửa và bàn tay hộ pháp chỉ cách tôi vài centimet.

Cuối cùng, anh ta không ra tay.

- Tao không đánh đàn bà! - Anh ta buông tay xuống.

- Tôi yêu Hạo Trắc! Tôi yêu Hạo Trắc! Tôi yêu Hạo Trắc! - Tinh thần đã trở lại với tôi, tôi bắt đầu gào lên một cách bướng bỉnh, lúc đó tôi không nghĩ liệu mình có sống được đến ngày mai để nhìn mặt trời hay không.

- Anh ấy rất tuyệt vời, ưu tú hơn anh, dịu dàng hơn anh! Anh ấy biết cách nói chuyện với tôi, biết nói yêu tôi, biết tặng hoa cho tôi, còn anh, anh chẳng biết gì! - Chính tôi cũng thấy kinh ngạc bởi sự bạo gan của mình, dám chọc tức con người thô bạo như An Nam.

- Vớ vẩn! Suốt ngày lải nhải yêu với yêu! Tặng hoa mà cũng gọi là ưu tú?

- Ít nhất anh ấy cũng không đến nỗi không tắm trước khi làm tình!

- Cô đừng có quá đáng! - An Nam nhìn tôi, ánh mắt hung dữ, vằn đỏ. Tôi biết mình đang gặp nguy hiểm nhưng vẫn cứng cỏi nhìn trả anh ta.

A Nam thở hồng hộc nhìn tôi đến gần một phút, tôi thậm chí cảm thấy những đốt xương lạo xạo từ bàn tay nắm chặt của anh ta.

Đột nhiên A Nam bật dậy, làm giường rung lên, lao đến bàn điện thoại, sau khi bấm số, anh ta hét lên trong máy.

- Hạo Trắc! Mày nghe đây, Nếu mười phút nữa mày không có mặt ở đây, tao sẽ đến tận nhà moi gan mày ra! - Rồi dập máy.

Thấy A Nam gọi điện cho Hạo Trắc, tôi hoảng sợ nhưng đồng thời lại khấp khởi trong lòng.

Hạo Trắc! Mau đến cứu em! Mau cứu em thoát khỏi gã đàn ông thô bạo này!

Hạo Trắc nhất định sẽ đến, bởi vì anh yêu tôi tha thiết như vậy, và tôi cũng yêu anh tha thiết nhường vậy!

Trong mười phút chờ đợi, A Nam bắt đầu đập phá đồ đạc, sách, ấm chén, gạt tàn, bình hoa, tất cả những gì trong tầm tay. Anh ta giạng chân, giơ cao tay, đập thẳng thừng không thương tiếc từng thứ đồ xuống nền nhà.

Vẻ mặt khiến tôi rùng mình, nổi gai ốc.

Tôi dứt khoát nhìn ra ngoài. Nhìn thấy muôn ngọn đèn sau các ô