The Soda Pop
Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323505

Bình chọn: 8.5.00/10/350 lượt.

ật bất li thân của cô.

"Thiên Vũ chúng ta ra ngoài ăn tối đi, ở nhà có người lạ em không muốn về, em sợ ăn không vào."

"Vậy em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, em sẽ ăn thật no, ăn đến khi nào không ăn được nữa mới về nhà."

Bóng dáng Đan Tâm cô đơn, lặng lẽ nhưng chỉ có cô mới biết cô không vó một mình, cô còn có Thiên Vũ anh luôn ở bên cạnh quan tâm, an ủi cô. Như thế là đủ. Hai bàn tay nắm chặt cùng bước đi trên bờ biển.

Mặt trời chỉ còn là một chấm nhỏ xíu ở phía chân trời. Đêm đen buông xuống gió thổi càng mạnh.

"Chị là Thạch Thảo?"

Thạch Thảo gật gật đầu, em trai Đan Tâm đẹp không thua kém gì Dương Huy đâu.

Hùng liếc xéo bạn gái nhắc nhở cô bạn trai cô đang ở bên cạnh.

"Chị có biết Lâm Thiên Vũ kia là ai không?"

"Chỉ nghe nói chưa gặp bao giờ nhưng là bạn trai Đan Tâm."

"Bạn trai?"

Tâm Tâm bảo bối có bạn trai từ lúc nào?

"Trơ trẽn, vừa mới lao vào lòng cậu nay lại vui vẻ bên người khác. Không biết xấu hổ."

"Cậu im miệng, đi về nhà đi."

Kim Ngọc vùng vằng bỏ đi, Đan Tâm không còn ở đây ở lại cũng chẳng có nghĩa lí gì.

"Anh chàng đó chưa từng xuất hiện cậu tự hỏi Đan Tâm đi. À mà này hai người đừng có như lúc nãy có được không, chúng tôi sẽ nghĩ hai người loạn luân đấy,"

"Ba người biết toi là em trai Đan Tâm?"

"Ừ, hoa hồng cậu tặng Đan Tâm rất đẹp, khiến một người điên lên vì ghen đấy."

Thạch Thảo liếc mắt nhìn Dương Huy, nghĩ đến hôm đó không nhịn nổi cười thành tiếng.

Dương Huy vuốt mũi, ho khan.

"Tôi theo đuổi chị cậu đáng tiếc chị cậu không cho tôi cơ hội."

"Chị tôi rất cố chấp, một khi dã nhận định ai đó không dẽ thay đổi đâu."

Khi chỉ còn một mình, Đăng Quân lấy điện thoại ra điện cho Đan Tâm có bạn trai mà không nói một tiếng nào, đáng ra hắn phải là người biết đầu tiên chứ. Giọng cô diện thoại viên ngọt ngào thông báo cho Đăng Quân biết số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách vui lòng gọi lại sau. Đăng Quân bực mình nhét điện thoại vào túi quần. Được lắm, đi chơi với bạn trai cả điện thoại cũng tắt. Đăng Quân từ ngoài đi vào nhìn mẹ và em gái ngồi trên sô pha xem tivi thở dài thườn thượt.

Đồng Hiểu Hiểu không rời mắt khỏi màn hình, quan tâm tới côn trai.

"Sao lại thở dài, có chuyện không vui?"

Đăng Quân ngồi phịch xuống sô pha ai oán, gương mặt như vừa bị mất tiền.

"Tâm Tâm bảo bối không cần con nữa, Tâm Tâm có bạn trai rồi."

Đồng Hiểu Hiểu ngẩn ra, có bạn trai từ lúc nào???

Đan Linh quay phắt sang nhìn Đăng Quân không thể tin được.

"Đó là kẻ nào, kẻ nào đã cướp chị Tâm ra khỏi tay anh."

"Không biết, chỉ có Tâm Tâm bảo bối biết kẻ đó là ai. Hừm..... anh phải xem kẻ nào to gan lớn mật dám cướp Tâm Tâm bảo bối ra khỏi tay anh."

Đồng Hiểu Hiểu với lấy gối ôm trên sô pha ném vào mặt con trai đang hào khí bừng bừng quyết tâm giành lại thứ đã mất.

"Hai đứa thôi ngay đi ra ngoài đùa vui đã đành về nhà còn đóng kịch nữa là sao."

"Mẹ à con chỉ muốn biết kẻ đó là người như thế nào thôi, nếu không tốt đừng mong con giao Tâm Tâm bảo bối cho anh ta."

"Con gặp Đan Tâm ở đâu hả?"

"Con gặp ngoài biển."

"Thế sao Đan Tâm không về cùng con?"

Đăng Quân liếc nhìn lên lầu nơi ba cậu đang dẫn Kim Ngọc đi tham quan nhà.

"Kim ngọc nói vài chuyện làm Tâm Tâm không vui hơn nữa Tâm Tâm nói ở nhà có người lạ về nhà sợ ăn không vào nên hẹn Lâm Thiên Vũ ra ngoài đi ăn rồi."

Mặt Đồng Hiểu Hiểu trầm lại, người lạ ở đây không phải Trần Chí Viễn_ chồng bà thì còn có thể là ai. Sinh khó là do sức khỏe của bà không tốt nhưng lại để liên lụy đến Đan Tâm, sinh cọn ra mà không chăm sóc con được ngày nào bà còn tư cách gì để làm mẹ của Đan Tâm.

"Lâm Thiên Vũ là tên bạn trai của Đan Tâm?"

Đăng Quân gật gật đầu, trên lầu Kim Ngọc vừa mở cửa phòng của Đan Tâm.

"Không được đi vào phòng đó."

Kim Ngọc giật này mình, mặt thoáng hiện vẻ bối rối, khẽ đóng cửa lại. Quay đầu nhìn Trần Chí Viễn ở sau lưng.

"Chú, con không biết phòng này không được phép vào."

"Không sao, đi xuống thôi."

Trần Chí Viễn xa xầm mặt, dĩ nhiên không vừa lòng với con trai.

Gia đình ông trước khi Đan Tâm biết được sự thật nó là con của ai rất hạnh phúc, nhưng sau khi nó biết vợ ông lấy li hôn để ép ông nhận con, Đan Linh không còn thân thiết với ông như lúc trước, Đăng Quân không những không kính trọng ông mà còn chống đối, làm trái ý ông. Từ khi nó sinh ra nó đã làm vợ ông sống dở chết dở, ba ông đột tử, hai người mẹ không nhìn mặt ông. Tất cả cũng đều vì một mình nó, đứa con sao chổi.

"Căn phòng đó là của ai thế?"

Đan Linh bỏ gối ôm xuống đứng dậy lấy nước uống luôn tiện trả lời cho Kim Ngọc.

"Là phòng của chị tôi, không được phép của chị ấy không ai được bước vào đó, nhất là cô."

"Chị...? Cậu và Đăng Quân còn có chị? Sao lâu nay tôi không nghe cậu nói."

Thật ra cô biết chị tôi đấy.

"Tôi có cần phải báo cáo với cậu chuyện tôi có chị hay không?"

Trần Chí Viễn đen mặt, quát Đan Linh.

"Con ăn nói thế hả, nó không phải là chị con."

"Chị có thể không phải là con ba nhưng vẫn là chị của con, đó là sự thật."

Đan Linh bỏ ra phòng bếp, cô cũn