Pair of Vintage Old School Fru
Hôn Mê Liền Cưới Anh

Hôn Mê Liền Cưới Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322084

Bình chọn: 9.5.00/10/208 lượt.

lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt tuấn tú yêu lãnh, đúng là hình tượng lãnh khốc nam nhân tiêu chuẩn nha. Có lẽ chính vì loại khí chất lạnh lùng của này của anh ấy, hấp dẫn được rất nhiều nữ hành khách. Từ bà cố nội tám mươi tuổi, cho tới tiểu cô nương ba tuổi, chỉ cần là anh trực ban, trên xe luôn chật ních, đương nhiên, kỹ thuật lái xe của anh cũng là hạng nhất.

Nói thực, lúc đầu tôi cũng bị hấp dẫn một thời gian ngắn, bởi vì dù thế nào tôi cũng thuộc hiệp hội yêu bề ngoài a, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt ngắm trai đẹp như vậy? Nhưng cũng thời điểm miễn dịch cũng đến, dù gì ngoại trừ Chủ nhật mỗi ngày đều ngồi xe của anh, cho dù không ngán, cũng mất cảm giác thôi.

Là một hành khách ngoan ngoãn, tôi mỗi lần lên xe đều chào hỏi anh, tuy nhiên anh ấy mỗi lần đều gật đầu ra hiệu, nhưng chưa có ngày nào nói chuyện cùng. Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, nhờ tôi đây hai năm kiên trì không ngừng, hôm nay chúng tôi rốt cục có tiến thêm một bước khai thông.

"Chào buổi sáng! Anh tài xế !" Tôi vừa lên xe liền ngoác miệng cười rõ tươi biểu lộ tinh thần no đủ.

"Chào buổi sáng." Một cái giọng nam siêu cấp điện giật sau đó vang lên.

Ế. . . . . . Là tôi nghe nhầm sao? Tại sao có thể có người trả lời tôi.

Tôi có chút hoảng sợ nhìn anh ấy, mơ hồ hỏi: "Vừa rối là anh đang nói chuyện hả?"

Đừng nói với tôi là không phải nha, giờ trong xe ngoại trừ một nữ sinh, tôi cùng anh ba người, hai nữ một nam, nếu như không phải lời nói của anh ấy, làm sao có thể xuất hiện giọng nam thứ hai? Tối hôm qua vừa xem hết tập hai《 Khu Ma Nhân 》( trừ ma), đừng hù tôi nhé, biểu tình này làm tôi sợ đó!

Anh nhìn tôi liếc, nói: "Nói nhảm, không phải tôi thì là ai?"

Cái này giống như âm thanh tự nhiên nè, tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng không ngờ em gái học sinh kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ, thì ra em ấy đang ôm quyển sách, tên nó vừa vặn cũng gọi là 《 Khu Ma Nhân 》, lập tức làm tôi nhịn không được cười khẽ một tiếng, tốt, thì ra bị doạ vẫn còn có bạn nha.

"Hi hi, thật không ngờ anh sẽ cùng em nói chuyện!"

"Bởi vì cô và những nữ hành khách kia khác biệt, sẽ không cả ngày vừa nhìn tôi cười ngớ ngẩn vừa chảy nước miếng."

"Ha ha. . . . . ." Tôi cười gượng cười hai tiếng, thật sự là xấu hổ, thật ra thì tôi cũng từng nhìn anh cười ngây ngô a, chỉ là hiện tại mất cảm giác thôi.

"Em tên Diệp Nhã, còn anh?" Rốt cục đã hỏi được vấn đề muốn hỏi nhất trong hai năm qua, sung sướng ghê á, tựa như cảm giác thi đại học môn số học ghi đại vào phần điền chỗ trống trong đề thi, không nghĩ tới cuối cùng tự nhiên lại trúng...

"Âu Dương Quyền" người này nói chuyện thật khúc chiết.

Tốt, rõ ràng cùng một họ với Âu Dương Phong và Âu Dương Chấn Hoa thần tượng của tôi.

"Vậy sau này em gọi anh Âu Dương đại ca là tốt rồi!" Tôi ngọt ngào gọi một tiếng.

Người nào đó khóe miệng giật lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, ặc. . . . . . Tôi nên lý giải tiếu dung độc đáo này của Âu Dương đại ca nhà chúng tôi là cùng ngầm đồng ý sao?

Hành khách nhiều lên xe hơn, đặc biệt nữ hành khách, Âu Dương đại ca nhà chúng tôi vừa bắt đầu đã muốn làm mặt lạnh rồi, vì vậy tôi trước nói sau lại chuyển chỗ, lựa chỗ phía sau thật tốt mà ngồi, lần thứ hai thưởng thức cảnh tượng trên xe.

Sáng sớm trên xe bình thường sẽ có ba loại loại hành khách : người đi làm, học sinh, lão nhân gia đi chợ, đương nhiên cũng không bài trừ loại hành khách thứ tư - người mất ngủ nhàm chán ngồi xe bus cho hết thời gian.

Về phần cảnh tượng nọ, tất nhiên là do những học sinh sôi động khó ai sánh bằng này mang đến a. Xem ra học sinh thời nay phát dục thật tốt, trắng trắng mềm mềm, muốn cao có cao, muốn bộ dạng có bộ dạng, tuy rằng hiện tại dáng người hơi đơn bạc, nhưng tin tưởng qua mấy năm sau, tuyệt đối mê người! Những đoá Tổ quốc ơi, hãy phát triển khỏe mạnh nhé!

Tôi đây cũng không phải là yêu thích trẻ con, tôi chính là thuần túy tán thưởng. . . . . . tán thưởng thôi. . . . .



Công ty của tôi là một công ty của nước ngoài tương đối lớn, có mười mấy phòng, và phòng của tôi chính là phòng thiết kế.

Phòng thiết kế lại chia làm 2 tổ, tổ 1 bị chúng tôi lén gọi là tổ tinh anh, bên trong tổ viên ước chừng có 8 người, bất kể nam hay nữ, mỗi người đều là tinh anh, thực lực siêu quần, phần lớn công trạng và thiết kế sản phẩm là do bọn họ xử lý ; còn tổ 2, tổ hậu cần, nói khó nghe hơn chính là tổ lưu manh, cũng có 8 tổ viên, mà tôi thì rất vinh hạnh trở thành một thành viên trong đó, hơn nữa còn tại tổ lưu manh lăn lộn hai năm nay. Thực sự không phải là tổ chúng tôi thực lực kém hơn tổ 1, mà là có dự án nào triển khai xuống dưới đều phân đến tổ 1 trước mới đến phiên tổ chúng tôi, mà các tinh anh kia làm sao buông tha bất cứ cơ hội nào có thể biểu hiện, vì vậy mỗi lần đều bao trọn gói, cho nên tổ 2 chúng tôi luôn không có cơ hội biểu hiện nào, chỉ có thể hỗ trợ đánh máy báo cáo, làm chân chạy đưa tư liệu, sống cuộc sống lưu manh.

Dẫn câu nói của bạn Tiểu Cường tổ chúng tôi mà nói..., có tổ 1, tổ 2 chúng tôi mới được dùng đến. Không còn cách nào khác, ai kêu tổ chúng tôi xếp hạng đằng sau số 1 kia