
uân thủ.
Mà bây giờ, Thẩm Tâm Duy vốn không uống rượu, nhưng giờ có một bình rượu trên bàn, căn bản vừa quyết định làm một chút….chuyện khác.
Món ăn đã nấu xong, Thẩm Tâm Duy chuẩn bị ăn.
Cay, nóng, mùi vị lại rất ngon.
“Hi Lạc, bây giờ tớ không có công việc, không có chồng, không có anh trai…. Bữa tiệc này, cậu phải mời tớ.” Thẩm Tâm Duy ăn được một lúc lâu rồi, lúc này mới nhớ ra nên suy tính tới việc trả tiền.
“Cũng được.” Dương Hi Lạc biểu hiện rất thoải mái, “Nhưng phải giải thích cho tớ trước, nói đi, hồi đó vì sao cậu muốn giảm cân?”
Thẩm Tâm Duy ban đầu quyết định giảm cân, khiến người đứng xem cũng thấy đủ, mỗi ngày chỉ ăn một chút, hơn nữa mỗi tối còn ở sân tập chạy 20 vòng, phải biết đó là chạy 400m. Nhất là người biết Thẩm Tâm Duy, trước kia cô tham ăn không hơn không kém, đối với đồ ăn vặt thì không cự tuyệt, uống nước cũng không uống nước suối, nhất luật phải là đồ uống lượng calo cao.
Vì vậy ban đầu có người đoán, Thẩm Tâm Duy bị cái gì kích thích vậy.
Thẩm Tâm Duy vừa ăn vừa nhìn Dương Hi Lạc, lại lấy một cốc bia, sau khi uống xong mới chậm rãi mở miệng.
Chuyện rất đơn giản, chỉ vì cô đi theo Thẩm Diệc Đình xuất hiện ở các buổi tụ họp, mỗi lần tụ họp, mỗi người chơi trò nói thật, có một người hỏi Giang Thiếu Thành, cô ấy rõ ràng muốn hỏi chuyện khác, nhưng một người khác không ngừng trêu đùa, cuối cùng cô ý tùy tiện hỏi một vài vấn đề: thích con gái như thế nào, cao thấp hay là mập gầy…..
Đáp án khác cô không biết, nhưng cô nhớ Giang Thiếu Thành nói một câu: Gầy một chút thôi……
Cũng bởi vì một câu này, cô quyết định ném toàn bộ đồ ăn vặt của mình vào thùng rác, sau đó quyết định giảm cân nghiêm túc. Cô đi mua ba thanh socola về, lúc ăn suy nghĩ, cô phải nhớ kĩ mùi vị này, bởi vì về sau cô sẽ không đụng tới nữa…… sau đó mỗi ngày cô giảm bớt thức ăn, thời điểm mới bắt đầu, cô hay dậy lúc ba bốn giờ sáng, chỉ vì bị đói mà tỉnh, sau khi tỉnh lại, cô không ngừng ảo tượng hình dáng gầy của mình, cô hi vọng mình có thể xuất hiện xinh đẹp trước mặt Giang Thiếu Thành….. sau đó cô vì mỗi ngày ăn ít đi mà dạ dày cũng quen dần, cuối cùng, cô không ăn nhiều nữa, thể trọng cũng chầm chậm giảm xuống.
Dương Hi Lạc chỉ có một cảm giác, vẫn là vì Giang Thiếu Thành, rất nhiều lần đầu tiên của Thẩm Tâm Duy đều là vì Giang Thiếu Thành mà ra.
Dương Hi Lạc uống với Thẩm Tâm Duy, “Bây giờ chuẩn bị làm gì đây?”
Thẩm Tâm Duy lắc đầu một cái, “Đi một bước nhìn một bước, kể cả trời sập xuống, cũng mặc kệ người đàn ông cao lớn đó.”
“Cậu không sợ tớ lựa chọn xoay người đi sao?”
“Vậy tớ liền ngồi.” Thẩm Tâm Duy cười.
Cô đang quyết định rồi, chỉ là quyết định này là hi vọng mình kiên cường, có lẽ cô không chống đỡ nổi cả nhà, nhưng cô sẽ cố hết sức, bằng tất cả sức lực của mình, kiên cường đi đối mặt tất cả. Bây giờ cô không dựa vào người khác, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, thời điểm người đang cùng đường,chỉ có thể chịu khó tiến lên.
Dương Hi Lạc thở dài, “Giang Thiếu Thành thật sự vì cô gái có ước định với anh ta mà làm như vậy với cậu? quả thật không thể tin nổi, cậu là vợ anh ta, sống với anh ta lâu như vậy…. cho dù có ước định, đó cũng là chuyện rất lâu rồi, như thế nào lại có thể…. Có phải các cậu còn có mâu thuẫn gì nữa không?”
Người khác không lý giải được, thật ra thì ngay cả Thẩm Tâm Duy cũng không hiểu, nhưng sau có thể hiểu, “Có lẽ chính là vì thế, tớ có thể vì một câu nói của Giang Thiếu Thành mà làm nhiều như vậy, tại sao anh ấy không thể vì một ước định mà vứt bỏ tớ?”
Cũng có thể hiểu.
Có thể lý giải.
Dương Hi Lạc nhìn mặt cô, tất cả đều là đau lòng, Thẩm Tâm Duy ngược lại nở nụ cười, “Cậu đừng lo cho tớ, thật ra thì cũng tốt, ít nhất anh ấy sẽ không vứt bỏ tớ lúc tớ đã già….. bây giờ tớ vẫn còn trẻ, còn có thể gặp người đàn ông tốt……, uống đi.”
Thẩm Tâm Duy có tửu lượng kém, một bình rượu không đến nỗi say, nhưng đã đỏ cả mặt rồi.
Lúc họ ăn xong thì Thẩm Tâm Duy bước nhanh đi dưới góc cây, không ngừng nôn lên nôn xuống, nước mắt cũng chảy theo.
Dương Hi Lạc nhanh đưa giấy ăn ra.
Thẩm Tâm Duy lau miệng, “Thật xin lỗi cậu, khó được một lần cậu mời, tớ không nể mặt mũi như vậy, lại nôn ra…..” Cô còn nói chưa xong, lại cúi người nôn.
Rất kì quái, cô nôn như điên, cũng không say, vẫn tỉnh táo, bởi vì cô còn nhớ rõ phải đi tới siêu thị, mua hai thanh socola Dove.
Cô ăn socola, từ từ mở miệng, “Trước kia thấy quảng cáo của Dove, ăn Dove thì chính là hạnh phúc, từ đó về sau, tớ cảm thấy chỉ cần được ăn Dove, tớ sẽ cảm thấy hạnh phúc. Vẫn nhận định nhu thế, thật giống nhau.”
“Cậu nhật định sẽ hạnh phúc.”
Dương Hi Lạc đi cùng với cô, gió đêm thổi tới, rất lạnh, nhưng cô vẫn đi. Thẩm Tâm Duy không ngừng nói, nói cô sắp đặt Giang Thiếu Thành ra sao, nói Giang Thiếu Thành tìm được mỹ nhân ngư chân chính của anh ra sao, nói bây giờ cô cái gì cũng không có, cô vừa nói, vừa cười.
Dương Hi Lạc yên lặng nhìn cô, Thẩm Tâm Duy không phải đại mỹ nữ gì, nhưng cô có điểm đặc biệt của mình, tựa như một đóa hoa ven đường, có lẽ nhìn không chói mắt, nhưng có ma lực đặc biệt, nhất là lúc cô cười l