
ông?
Nhưng tất cả đều đi qua rồi, bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hôm nay cũng tìm được đối phương.
“Em thực sự là độc nhất vô nhị!” Cô cười, “Anh xem, bầu trời vĩnh viễn chỉ có một mặt trăng.”
Anh cười, “Đúng vậy.”
Anh đã ký xong, cô vốn định ôm tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng dừng lại, “Anh đối với vợ anh….. hình như có vẻ hơi quá mức.”
Lương Nguyệt Lăng nói qua cô không hận Thẩm Tâm Duy, là không hận thật. Mặc dù cô đợi Giang Thiếu Thành lâu như vậy, nhưng khi phát hiện Giang Thiếu Thành là kiểu mẫu cô thích thì trong lòng cô càng vui sướng hơn, một người đàn ông ưu tú như vậy, khiến phụ nữ động lòng quá dễ dàng, cho nên có thể hiểu chuyện Thẩm Tâm Duy làm. Mà điều kiện tiên quyết để hiểu được, là cô biết, cô là người Giang Thiếu Thành chờ đợi nhiều năm.
Sắc mặt Giang Thiếu Thành có chút thay đổi nhẹ, dù nụ cười bên khóe miệng anh vẫn còn, nhưng Lương Nguyệt Lăng vẫn bắt được, “Cô ấy không chịu ly hôn….. có chút….phiền.”
“Anh không giống loại người không có kiễn nhẫn.”
“Kiên nhẫn cũng phải xem là đối với người nào.” Anh nhìn cô, “Thật sự không đi gặp anh em sao?”
“Anh ấy đã trở về, em lúc nào cũng có thể gặp, không cần phải lúc này.” Giờ cô mới chuẩn bị đi ra ngoài, “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
Cô là người phụ nữ thông minh, biết anh không thích cô nhắc tới Thẩm Tâm Duy, bất kể anh chuẩn bị làm gì, đều thuộc về quyết định của anh.
Mà Giang Thiếu Thành cũng biết rõ, cô không đi gặp Lương Huy, không phải cô rất coi trọng công việc của mình, nhưng cô biết, anh và Lương Huy có chuyện cần, cô mà ở đó thì ít nhiều cũng bất tiện.
Lương Nguyệt Lăng đi ra ngoài, Giang Thiếu Thành còn nhìn cánh cửa kia ngẩn người.
Khi mà người ta ở cái tuổi hẹn hò yêu đương thì anh làm chuyện, chỉ là đang đợi cô gái anh có ước định kia, khiến anh cũng thấy bất ngờ, anh chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ, từ lúc anh hứa sẽ tìm cô ấy thì anh quyết định sẽ đợi cô.
Người khác cũng không biết vì sao anh lại thủy chung như thế, chỉ có anh biết, anh đang chờ người phụ nư xứng đôi với anh nhất.
Anh từng nghĩ tới hình dáng của cô, xinh đẹp, đáng yêu, trong sáng….. nhưng anh biết, người phụ nữ này, trong mắt có thần thái kiên nghị, tựa như lúc bọn họ trốn được, cả người cô bẩn thỉu, nhưng ánh mắt rất kiên định, điều này làm cho anh tin tưởng, bất kể mình rơi vào hoàn cảnh nào, bọn họ nhất định có thể thoát khỏi nó.
Nghĩ tới đó, anh hơi mất hồn.
Lương Nguyệt Lăng, so với tưởng tượng của anh, còn tốt hơn, xinh đẹp, thông minh, có thể làm việc tốt, vẫn là khéo hiểu lòng người như thế.
Giang Thiếu Thành lái xe tới “Dạ Sắc Lan San”, vừa qua hoàng hôn, bên ngoài câu lạc bộ đã có một loạt hàng xe sang trọng để ở đấy, đều nói “Dạ Sắc Lan San” là ổ đốt tiền, lời này cũng không sai, ở đây từng có lời đồn, một bồi bàn không cẩn thận làm vỡ một bình rượu, giá tiền quá cao, anh ta không chịu nổi, trực tiếp nhảy lầu tự sát. Đối với người bình thường mà nói, chuyện đó quá xa với cuộc sống của mình, đối với những người giàu có ngồi ở chỗ này, chuyện như vậy, chỉ thấy buồn cười.
Giang Thiếu Thành đi vào phòng thì Lương Huy vừa mới đến, thời gian cũng tính là vừa đúng.
Giang Thiếu Thành đi tới Lương Huy híp mắt, anh vốn cho là mình trở về, Giang Thiếu Thành sẽ đến nhận điện thoại, nhưng Giang Thiếu Thành không có, đây là Giang Thiếu Thành đang ám chỉ, quan hệ giữa bọn họ, không đến mức giữ lại chút độ nào.
Giang Thiếu Thành ngồi đối diện Lương Huy, sắc mặt Lương Huy không có chút mệt mỏi, ánh mắt sáng quan sát Giang Thiếu Thành, “Nguyệt Lăng vẫn tốt chứ?”
“Không tệ.” Giang Thiếu Thành thuận tay cầm lên một ly rượu, tư thái anh tùy ý, khí chất cao quý, cùng với căn phòng thanh cao này rất hợp.
Lương Huy nâng ly rượu lên, “Cám ơn cậu đã chăm sóc cho em gái tôi.”
Giang Thiếu Thành cười, nâng lên nhưng chưa uống, “Cô ấy là cô ấy, anh là anh.”
Lương Huy sững sờ, lập tức hiểu, lời này anh ta nói là tự nói với mình, thái độ của Giang Thiếu Thành đối với Lương Nguyệt Lăng, không liên quan tới chuyện Lương Nguyệt Lăng là em gái Lương Huy, hơn nữa Lương Nguyệt Lăng cũng không liên quan tới nhà họ Lương, mà Lương Nguyệt Lăng cũng sẽ không liên lụy tới hợp tác giữa bọn họ.
“Nhưng em ấy vẫn mãi là em gái tôi, anh trai quan tâm em gái, điều này không sai.” Lương Huy cười cười, vẫn ra hiệu cho Giang Thiếu Thành, cuối cùng vẫn uống rượu.
Giang Thiếu Thành thấy hành động của Lương Huy, lúc này mới uống một hớp nhỏ, “Thực sự không sai. Ngồi máy bay lâu như vậy, sắc mặt không tệ, ở nước Mĩ chơi vui sao?”
Lương Huy nghe được, không thể nín cười, “Được rồi, cũng đừng nói thế, cậu phải biết tôi đi nơi nào chứ.”
Lương Huy tuyên bố đi nước Mĩ, đó cũng chỉ là nói thế mà thôi, nơi anh đi thực sự là Thụy Sĩ, nơi Thẩm Diệc Đình mất tích. Lương Huy điều tra nhiều lần, lúc đấy Thẩm Diệc Đình lên máy bay, hơn nữa cũng đến Thụy Sĩ, nhưng chỉ một mình như thế, mất tích, hơn nữa ở Thụy Sĩ không có bất kì ghi chép về cuộc sống nào ở Thụy Sĩ, điều này làm cho Lương Huy cảm thấy kỳ quái, vì vậy mới tự mình đi Thụy Sĩ điều tra, nhưng vẫn như cũ không điều tra đượ