Hôn Miên

Hôn Miên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324495

Bình chọn: 10.00/10/449 lượt.

iệc luôn có mục đích, bọn bắt cóc ban đầu muốn anh cô tới đàm phán, mà cô còn nói cô không liên lạc được với anh cô, cho nên chúng tôi phán đoán ban đầu, có lẽ những người đó muốn anh cô xuất hiện, mà bọn họ cũng không biết anh cô đã mất tích…”

“Anh nói là những người kia muốn anh tôi xuất hiện mà tới? Vậy có nghĩa là anh tôi gặp nguy hiểm phải không?”

“không ngoại trừ khả năng này.” nói tới đoạn này, sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi có phần tức giận. “Lúc anh cô mất tích thì nên báo cảnh sát, bây giờ những người này thế nào cũng không tin tưởng cảnh sát!”

“thật xin lỗi… các anh có thể giúp tôi tìm được anh ấy sao?”

“Chúng tôi sẽ cố gắng.”

Chấm dứt nói chuyện, cô không ngờ chuyện sẽ phức tạp như thế, ai lại muốn anh cô xuất hiện đây? Ngược lại cô rất muốn Thẩm Diệc Đình xuất hiện, nhưng anh ấy vẫn không xuất hiện, chị dâu gặp nguy hiểm anh ấy cũng không xuất hiện, cái này có chứng minh anh ấy gặp phải nguy hiểm hay không… cô không dám nghĩ, cô còn đang hi vọng anh trai không gặp chuyện gì xấu, đang ở chỗ nào đấy dưỡng thương, chỉ cần anh ấy khỏe lại, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh cô và chị dâu.

Nam Ngưng tỉnh lại ngày hôm sau, người vẫn còn yếu, nhưng các vấn đề khác thì không sao nữa. Sau khi Nam Ngưng tỉnh lại, cảnh sát lại hỏi Nam Ngưng nhiều vấn đề, nhưng cảnh sát cũng không lấy được tin gì hữu dụng, đi ra sắc mặt rất khó coi. Khoảng thời gian Nam Ngưng bị bắt, không tiếp xúc gì với bọn bắt cóc, chớ nói gì tới việc nhìn thấy mặt bọn chúng… Nhưng lúc nghe cảnh sát suy đoán, những người đó bắt cóc cô, là muốn chồng cô xuất hiện thì cô trầm mặc.

Hai bác Nam biết người Nam Ngưng không có vấn đề gì, cuối cùng về nghỉ ngơi còn Thẩm Tâm Duy ở lại.

Sau khi cảnh sát đi. Thẩm Tâm Duy mới vào phòng bệnh, cô gõ cửa trước.

Nam Ngưng nhìn cô tới, mặt tái nhợt cố gắng cười, nụ cười rất vô lực. “Mấy ngày này dọa em sợ rồi nhỉ?”

một câu nói đơn giản, lại khiến Thẩm Tâm Duy muốn khóc, cô lắc đầu một cái, “Chỉ cần chị bình an trở về, tất cả đều không quan trọng nữa.”

Nam Ngưng cũng cười, hình như không muốn nói nhiều.

“Chị dâu, tất cả đều đã qua, chị cũng nên quên mấy ngày không vui này đi.” cô nhìn thấy chị dâu như thế, cảm thấy đau lòng, luôn cảm giác mình có trách nhiệm thay thế anh trai chăm sóc chị dâu cho tốt.

“Chị không sao, em đừng lo lắng quá!” Nam Ngưng cúi đầu, cảm thấy tâm tình rất kém, cố nhịn, nhưng không làm được, “Vẫn không có tin gì của anh em, đúng không?”

“Vâng.”

“Bên cảnh sát nói, những người đó bắt cóc chị rất có thể vì muốn anh ấy xuất hiện.”

“Bọn họ chỉ đoán… thế mới nói là có thể thôi.”

“Nhưng anh em không xuất hiện…”

Đột nhiên Thẩm Tâm Duy hoảng sợ, nhìn thấy ánh mắt của Nam Ngưng khác lạ. Nếu như Thẩm Diệc Đình còn sống, lúc Nam Ngưng bị bắt cóc nên xuất hiện, anh ấy còn sống mà không xuất hiện, đây chứng tỏ là chị dâu không quan trọng. Trừ khi Thẩm Diệc Đình không hề, cho nên mới để mặc cho vợ mình bị người ta bắt đi mà không xuất hiện.

Dễ nhận thấy Nam Ngưng không muốn tin chồng mình không còn trên đời này, nhưng muốn cô tin chồng mình còn sống, nhất định phải nói cho bản thân mình, chồng cô không quan tâm cô sống chết ra sao, có thể trơ mắt nhìn cô bị bắt đi mà không xuất hiện.

Nam Ngưng trong lòng mâu thuẫn với việc tin chồng mình còn sống, thế nào cũng không muốn tin, cũng không muốn biết.

Thẩm Tâm Duy cắn môi, môi bị cắn trắng bệch, “Có lẽ bị tai nạn xe khá nghiêm trọng, anh ấy vẫn còn ở nơi nào đó chữa, căn bản không biết chị bị bắt cóc… nhất định là như vậy, nhất định là thế, chị dâu, chị phải tin anh em.”

Nam Ngưng rất muốn cười, nhưng lại rơi nước mắt, một giọt lệ chảy xuống, “Tâm Duy… em nói xem tại sao anh ấy lại lấy chị?”

“Đương nhiên là vì yêu chị.” Thẩm Tâm Duy nói.

Nam Ngưng hít mũi một cái, muốn cười, muốn giấu đi nước mắt, nhưng không được, chỉ có thể lấy tay lai. “Em chắc chưa thấy tấm hình anh ấy kẹp trong sách ở thư phòng… Cũng không biết chị giống người anh ấy yêu thế nào.”

“Chị dâu, chị phải tin anh em, anh ấy tuyệt đối không phải người như vậy… anh ấy không cần người khác làm thế thân.”

“Tâm Duy, em không cần phải nói giúp anh ấy. Trước khi em vào, em biết chị nghĩ gì không? Chị nghĩ, nếu như người bị bắt cóc không phải chị, mà là cô gái kia, anh ấy chắc chắn sẽ xuất hiện, nhất định không chút do dự đi cứu cô ấy… chị biết rõ suy nghĩ này không đúng, có lẽ người khác muốn ép anh ấy xuất hiện rồi làm anh ấy đau, nhưng chị không dừng suy nghĩ như thế được, sau đó tự nói với bản thân, chị cũng chỉ là thế thân của cô gái kia, chị chỉ không đủ quan trọng mà thôi.”

Thẩm Tâm Duy mở mồm, nhưng không biết làm thế nào an ủi Nam Ngưng đang đau buồn. Thẩm Tâm Duy cũng không biết mình nên an ủi Nam Ngưng thế nào, cô vẫn biết hai anh chị có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ vấn đề lớn nhất chính là bạn gái trước của anh, đó là chỗ khúc mắc của chị dâu. Chỉ là cô rất hiểu anh trai mình, chẳng lẽ muốn anh ấy phủ nhận tình yêu với bạn gái trước sao? Vậy thì không thực tế lắm. Nhưng nếu cô đứng ở vị trí của chị dâu, căn bản cũng không thay đổi gì, ai có thể chấp nhận nổi việc c


Duck hunt