
c lá, nửa người anh như bị bao trùm
trong khói thuốc, khiến cho Thời Tiêu không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Thời
Tiêu chần chừ một lát rồi gật đầu định đi về phía phòng ăn. Mới đi được
mấy bước đã bị Hứa Minh Chương đuổi theo sát nút, kéo
lấy cánh tay cô, lôi cô đi qua phòng ăn của bọn họ, đi thẳng ra cầu thang máy.
Thời Tiêu sợ chết khiếp, vội vàng vùng vẫy: "Hứa
Minh Chương! Anh đang làm cái gì vậy? Hứa Minh Chương…"
Hứa Minh Chương coi như không nghe thấy gì hết, lôi
Thời Tiêu xềnh xệch vào cầu thang máy, dồn cô vào trong góc rồi áp sát lại gần
cô, cúi đầu xuống, ra sức hôn vào môi cô, cái lưỡi linh hoạt mang theo mùi rượu
nồng nặc cùng nỗi hận sâu sắc và cả nỗi nhớ nhung vô hạn hăm hở sục sạo trong
miệng Thời Tiêu.
Sự cuồng nhiệt và thô bạo của nụ hôn ban đầu dần
chuyển sang dịu dàng và ngọt ngào. Mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc,
nhịp tim quen thuộc, dường như những thứ này đã xuất hiện hàng trăm hàng nghìn
lần trong những giấc mơ của cô. Những cảm giác vùi sâu vào trong đáy tim bỗng
chốc ùa về, Thời Tiêu mất kiềm chế, quên hết tất cả, cuồng nhiệt đáp lại chìm
đắm trong men say.
Kính cong… Tiếng chuông thang máy vang lên đã kéo Thời
Tiêu về với hiện tại trong khoảnh khắc. Hứa Minh Chương cũng thả cô ra, nhưng
hai người dựa sát vào nhau, gần đến mức như không còn khoảng cách.
Hứa Minh Chương một tay chống vào vách cầu thang máy,
một tay đặt sau gáy Thời Tiêu, đôi mắt đen sáng lấp lánh, nghiêm nghị nhìn cô
dò xét, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Tốt nhất em nên cho anh một lý do khiến anh có thể
tin tưởng!
Nói rồi anh kéo cô ra khỏi nhà hàng Cẩm Giang. Bên
ngoài tuyết đang lắc rắc rơi, một cơn gió lạnh ùa đến, Thời Tiêu chợt rùng
mình.
Hứa Minh Chương thở dài, cởi áo khoác ngoài của mình
khoác lên người cô: "Hôm nay là âm mười độ, sao em ăn mặc phong phanh thế
này?"
Lái xe đưa chìa khóa cho Hứa Minh Chương. Anh mở cửa
xe, đẩy Thời Tiêu vào trong rồi đóng cửa lại, xoay người đi về phía cửa xe bên
kia. Trong xe có bật điều hòa nên chẳng mấy chốc không khí đã ấm hẳn lên.
Hứa Minh Chương nghiêng đầu nhìn Thời Tiêu: đôi môi
cắn chặt, cúi đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Anh thường nhìn thấy bộ
dạng này của cô bốn năm trước. Mỗi lần trong lòng có chuyện gì khó nói là cô
lại có bộ dạng như vậy. Nhưng bốn năm chuyện mà cô cảm thấy khó khăn trong mắt
của Hứa Minh Chương đều là những chuyện cỏn con.
Nghĩ đến đây, trên môi Hứa Minh Chương lại hiện ra một
nụ cười, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong lòng cô vẫn có anh, nụ hôn ban
nãy đã nói lên tất cả.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Hứa Minh
Chương mừng đến phát điên rồi. Nhưng những chuyện trong quá khứ, anh vẫn phải
làm rõ trắng đen. Con người anh rất hẹp hòi, không thể nào thật sự bỏ qua, dù
gì giữa hai người cũng đã lãng phí mất bốn năm ròng, anh có quyền được biết
nguyên nhân thật sự chứ không phải là sự mơ hồ, không rõ ràng này.
Hứa Minh Chương không hỏi ý kiến của Thời Tiêu mà tự ý
quyết định tìm một chỗ nói chuyện. Đây là thói quen trước đây lúc còn ở bên
nhau của hai người.
Vì vậy mãi đến khi bị anh kéo vào trong thang máy,
Thời Tiêu mới sực tỉnh: "Đây là đâu?"
Hứa Minh Chương mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn cô rồi dịu
giọng nói: "Nhà anh!"
Lý trí của Thời Tiêu bỗng chốc trỗi dậy, cô nhớ đến
Diệp Trì, nhớ ra rằng mình đã kết hôn, vội vàng vùng khỏi vòng tay anh, cúi đầu
nói: "Xin lỗi, em nghĩ em phải về rồi, giờ đã không còn sớm nữa!"
Hứa Minh Chương khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ,
mới có chín giờ tối, rồi đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, anh bỗng bật cười
rồi nói với vẻ rất tình tứ: "Yên tâm, bốn năm anh còn chờ được, đâu cần
phải vội vàng! Anh chỉ muốn nói chuyện với em, lát nữa anh sẽ đưa em về!"
Thời Tiêu đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt bỗng nhiên trở
nên hết sức lạnh lùng và bình thản: "Chúng ta chẳng có gì để nói cả. Hứa
Minh Chương, em tưởng bốn năm trước em đã nói rất rõ ràng rồi? Chẳng lẽ bốn năm
rồi mà anh vẫn chưa quên tình cũ ư?"
Cơn giận trong lòng Hứa Minh Chương lại bùng lên,
những đường gân trên trán lại giật giật, vẻ mặt méo mó vì giận dữ. Anh chợt nhớ
đến vẻ mặt lạnh lùng này của Thời Tiêu, lúc nói chia tay anh, cũng chính là vẻ
mặt này:
- Không phải chuyện gì bất đắc dĩ cả, chỉ là em thích
người khác
Hứa Minh Chương tiến lên trước một bước, đưa tay nâng
cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, gần như nghiến răng nói: "Thời Tiêu, em
mau nói lại lời em vừa nói một lần nữa!"
Thời Tiêu khiếp sợ trước bộ dáng này của Hứa Minh
Chương. Hứa Minh Chương lúc này vừa xa lạ vừa đáng sợ. Thời Tiêu vô thức lùi
lại sau một bước, trong lòng vô cùng ân hận, chỉ vì một phút không thể cầm lòng
khiến cho nỗ lực của bốn năm đổ sông đổ bể. Cô bỗng thấy không dám phản kháng
Hứa Minh Chương.
Thời Tiêu cắn chặt môi, không nói nửa lời. Hứa Minh
Chương nhìn cô hồi lâu rồi thở dài, kéo tay cô ra khỏi cầu thang máy.
Nhà Hứa Minh Chương rất to, nhìn qua là biết anh mới
đến ở chưa lâu. Căn nhà có kết cấu mở, phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm đều
được ngăn cách bằng kính, p