
y chính là Quyên Tử,
thực tế và thẳng thắn, do vậy lúc ấy cô chỉ nhắc nhở Quyên Tử một câu rồi cũng
thôi. Thời Tiêu đứng dậy, sờ lên mặt mình, thấy hơi nóng, chắc tại trong phòng
để nhiệt độ hơi cao, thế nên cô quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Bên ngoài
cánh cửa kính sát đất là nhà kính trồng hoa tuyệt đẹp.
Thời Tiêu mới đi được mấy bước, chưa ra đến cửa, Diệp
Trì đã lên tiếng: “Mặc áo khoác vào rồi hãy ra ngoài, bên ngoài đang âm mười độ
đấy. Về mà ốm thì chớ có mè nheo với anh nhé!”
Ba người kia nghe vậy liền cười ồ lên, ngay cả Mạc Vân
Kha cũng bật cười, chỉ có Phong Cẩm Phong là không. Cô ta mở to mắt nhìn cô,
ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì. Thời Tiêu cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ
ngợi, trong đầu cô đã đủ thứ rối rắm lắm rồi, nếu đã không từ bỏ được, vậy muốn
làm gì thì cứ làm đi. Nhưng nghĩ tới điều này cô lại chợt nhớ đến chuyện của
mình và Hứa Minh Chương.
Thời Tiêu mặc áo khoác rồi bước ra ngoài, Hồ Quân liền
châm chọc Diệp Trì: “Tôi càng nhìn càng thấy cậu ngày một giống người trông trẻ
đấy. Có đến mức phải thế không? Chỉ một Thời Tiêu bé nhỏ đã khiến cậu thành ra
thế này rồi, cô ấy tốt như vậy sao tôi mãi không nhận ra nhỉ? Rốt cuộc cậu yêu
cô ấy vì cái gì
Phong Cẩm Phong rõ ràng cũng nghe thấy câu này, liền
rời mắt khỏi màn hình, ngoảnh đầu sang nhìn Diệp Trì. Anh bật cười, ném một
quân bài trong tay ra, chậm rãi nói: “Cô ấy là vợ tôi, cả đời này tôi chỉ có
một người vợ như thế, sao có thể không trân trọng chứ?”
Cẩm Phong cúi đầu ủ rũ, chẳng còn tâm trạng nào mà xem
phim nữa, bản thân đã thảm bại rồi, trước khi Thời Tiêu xuất hiện, cô đã bại
trận rồi, giờ cô càng không phải là đối thủ của cô ta. Mặc dù cô chẳng thích
con bé ấy chút nào, nhưng một con nhóc như thế thật không ngờ lại có thể trói
chặc trái tim một kẻ phong lưu như Diệp Trì.
Thời Tiêu vào nhà kính rồi mới phát hiện bên trong rất
rộng, lại có rất nhiều hoa được chăm sóc cẩn thận. Đi qua một hàng rào dây leo
xanh rì, cô chợt giật mình đứng khựng lại, đi vào cũng không được mà đi ra cũng
không xong. Trên chiếc ghế màu trắng cạnh khóm hoa, Hứa Minh Chương và Hồ Đình
Đình đang ngồi sát cạnh nhau, Hứa Minh Chương ngồi dựa lưng vào ghế, Hồ Đình
Đình gần như ngả vào người anh, hai khuôn mặt ghé sát vào nhau, không biết đang
nói chuyện gì mà có vẻ rất thân mật.
Thời Tiêu do dự hồi lâu rồi nói một tiếng xin lỗi, sau
đó quay người định ra ngoài. Nào ngờ Đình Đình đứng bật dậy, kéo cô lại: “Thời
Tiêu, đừng đi, chẳng phải chị đến xem hoa ư? Chúng ta cùng đi, không sao đâu!”
Thời Tiêu bị Đình Đình kéo lại nên không tiện bỏ đi
luôn, đành phải ngồi xuống đối diện hai người. Để giấu đi sự bối rối, cô ngoảnh
đầu sang ngắm những cây hoa nhài đang nở rộ, hương thơm phảng phất bay qua, nhẹ
nhàng man mác.
Chẳng trách mà hai người họ ngồi đây. Hoa nhài vốn là
loài hoa mà Hứa Minh Chương rất yêu thích, còn nhớ anh ghét nhất là thơ của
Liễu Vĩnh, ấy thế mà lại thích duy nhất bài “Hương thơm” của ông.
Lúc ấy cô đã đặc biệt chép lại bài thơ, dán lên bức
tường trên đầu giường.
- Đình Đình, anh khát quá, em đi lấy cho anh cốc nước
ra đây!
Hồ Đình Đình mấy hôm trước còn một mực không chịu lấy
chồng, thế mà giờ nghe thấy Hứa Minh Chương nói vậy liền ngoan ngoãn chạy biến
đ
Anh luôn có sức hút như vậy đấy. Lúc hai người đã là
một cặp mà ai ai cũng biết rồi, vẫn có không ít những lá thư tình gửi đến cho
anh. Anh ghét nhất là mấy thứ này, lần nào cũng ném cho Thời Tiêu xử lý. Cô
mang hết sang chỗ Quyên Tử, hai người vừa bóc thư đọc vừa cười ngặt nghẽo, lại
còn phân loại xem thư nào theo phong cách nào nữa…
Nghĩ lại thấy cũng thật buồn cười. Cửa nhà kính đóng
lại, Hứa Minh Chương liền nói giọng đầy ác ý: “Xem ra cô sống hạnh phúc nhỉ,
nhưng trong cơn mê cô không thấy xấu hổ sao? Hơn nữa còn hạnh phúc với người
đàn ông đó, tôi sẽ ở đây chờ xem kết cục thê thảm của cô!”
Đó dường như là một lời nguyền đầy ác ý, khiến Thời
Tiêu không khỏi kinh ngạc. Hóa ra sách vở đều là lừa gạt, các cặp tình nhân
chia tay nhau rồi sẽ mãi mãi không thể là bạn bè. Hứa Minh Chương trong ký ức
của cô dịu dàng là vậy, thế mà giờ đây anh lại có thể nói ra những lời nguyền
rủa độc địa như thế.
Quyên Tử nói đúng, không thể nhịn được thì đừng nhịn.
Thời Tiêu đứng bật dậy, nhìn Hứa Minh Chương hồi lâu, cứ như thể muốn nhìn
xuyên thấu con người anh ta: “Hứa Minh Chương, anh là người đàn ông ngu xuẩn
nhất mà tôi từng gặp! Giờ điều may mắn nhất đối với tôi chính là đã đá anh!”
Hứa Minh Chương sắc mặt tím tái, ngồi đờ trên ghế,
ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoáng cảm thấy thật xa lạ. Sự phẫn nội
của cô, những lời lẽ độc địa buột ra từ miệng cô giống như những nhát kiếm tàn
nhẫn đâm thẳng vào tim anh, khiến anh đau buốt đến tận xương tủy, đau đến chết
đi sống lại nhưng không biết nói thế nào, chỉ biết ngồi trơ ra nhìn cô.
Ánh nắng mùa đông chiếu qua nhà kính, phủ một lớp sáng
màu vàng nhạt lên người
cô, khiến hình dáng cô nhòe đi, không thể nhìn rõ, đôi
mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh chẳng chút