
trước mắt,
ánh nắng mùa xuân ấm áp xuyên qua cửa kính rọi vào người cô, khiến cô lấp lánh
như trong chuyện cổ tích. Hứa Minh Chương vẫn còn nhớ, trong căn hộ anh thuê
lúc ấy, trên ban công có một chiếc xích đu cũ chủ nhà để lại. Cứ vào những ngày
mùa xuân ấm áp là hai người lại thích ngồi sát bên nhau sưởi nắng.
Cô dựa đầu vào vai anh, cằm anh tì vào tóc cô, những
sợi tóc tung bay làm anh thấy ngưa ngứa. Anh liền xoay mặt cô lại, dịu dàng hôn
cô, lên trán, lên đôi gò má đỏ hồng, lên cái sống mũi nhỏ xinh, cuối cùng đặt
một nụ hôn nồng nàn lên đôi môi cô. Anh yêu nhất là nụ cười ấy, nhè nhẹ, nhưng
rất đẹp.
Đó là bạn gái của anh, là Tiêu Tiêu của anh, anh tưởng
rằng có thể ôm chặt lấy cô cả đời cả kiếp này, anh tưởng có thể như vậy mãi
mãi. Lúc đó anh đã quả quyết là vậy. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã là của
người khác, ở trong vòng tay của người đàn ông khác, mang trong mình đứa con
của người đàn ông khác. Còn mình, lại không thể oán trách cô, chẳng có tư cách
gì để oán trách cô, bởi vì tất cả mọi chuyện là do bố mẹ mình gây ra. Muốn
giành lại cô, giờ xem ra chỉ là một trò cười, anh không phải là đối thủ của
Diệp Trì, đúng như Lục Nghiêm đã nói với anh lúc ở bệnh viện hôm đó: “Từ bỏ đi!
Minh Chương, cậu về muộn rồi, biết cũng muộn rồi, đã bỏ lỡ rồi thì thôi đi.
Thời Tiêu đã lấy chồng rồi, hơn nữa không phải cậu không biết, hoàn cảnh của bố
mẹ cậu hiện nay thế nào. Vốn dĩ bố cậu sang năm sẽ được thăng chức lên trưởng
phòng, giờ đột nhiên có một trưởng phòng từ trên trời rơi xuống, cậu có biết
ông trưởng phòng này là ai không? Là chú của Tả Hồng, anh em với Diệp Trì,
không cần tôi nói cậu cũng hiểu ra chứ hả? Chuyện công việc của chú Hứa sau này
sẽ không thuận lợi đâu. Hơn nữa tất cả những chuyện này mới chỉ là bắt đầu
thôi. Còn nữa, cậu cảm thấy Thời Tiêu bây giờ còn yêu cậu không? Có thể tình
yêu của hai người bốn năm trước đã chấm dứt rồi, dù gì cũng chia tay lúc yêu
thương nhất rồi. Tôi từng mấy lần bắt gặp Thời Tiêu với Diệp Trì ở bên nhau, sự
thân mật và ăn ý ấy… tha thứ cho tôi nói thẳng nhé, có lẽ Thời Tiêu đã động
lòng với Diệp Trì từ lâu rồi. Chỉ có điều bản thân cô ấy vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Cô ấy là người vô tâm vô tính mà, về điểm này cậu hiểu rõ hơn tôi, vì vậy Minh
Chương à, mặc dù tàn khốc, mặc dù lưu luyến, nhưng hãy buông tay
Có thể người ngoài cuộc sáng suốt hơn. Lục Nghiêm từ
xưa đến nay luôn là một người lý trí và sắc bén. Thực ra trong lòng Hứa Minh
Chương cũng hiểu rõ điều đó, chỉ có điều anh vẫn không chịu chấp nhận mà thôi.
Dù gì Thời Tiêu cũng là người anh yêu bao năm qua, anh không thể từ bỏ, anh
không khỏi luyến tiếc, bởi vì anh hiểu rõ, một khi buông tay ra sẽ chẳng còn
chút cơ hội nào có được.
Hứa Minh Chương phát hiện mình là một gã đàn ông bỉ
ổi, không hề vĩ đại mà là cố chấp, khác xa với những gì trước đây anh từng
tưởng tượng. Khi bố anh phải nhập viện, nhìn thấy khuôn mặt mẹ tiều tụy đi
nhiều, Hứa Minh Chương đã chấp nhận sự thật. Xét cho cùng thì bố mẹ anh hồi đầu
cũng là vì muốn tốt cho anh.
Tình yêu, trong con mắt của bố mẹ anh luôn không quan
trọng, mà tình yêu đã mất rồi, anh không thể mất nốt cả tình thân. Hứa Minh
Chương thấu hiểu ra sự lựa chọn của Thời Tiêu bốn năm trước. Giờ nghĩ lại, hồi
đầu nếu Thời Tiêu thẳng thắn nói với anh, có thể anh đã lựa chọn con đường từ
bỏ gia đình, chỉ cần có Thời Tiêu.
Khi thời gian trôi đi, khi tình yêu phai nhạt, có thể
cả hai sẽ cùng chôn sâu oán hận. Mà cho dù có không chôn vùi oán hận, trong
lòng cũng sẽ thôi bất bình. Thời Tiêu đã hiểu rõ điều này hơn cả anh, đời người
không thể chỉ sống dựa vào tình yêu.
Lần đầu tiên trong đời Hứa Minh Chương bị sốc, anh
thấm thía sâu sắc, bản thân không bằng Diệp Trì, không gì bằng. Anh tưởng rằng
gia thế vượt trội hơn người, ấy vậy mà chẳng chịu nổi một cú sốc. Anh tưởng
rằng mình có bản lĩnh hơn người, thế nhưng vẫn chẳng thể nào bảo vệ người con
gái anh yêu nhất. Đây chính là thứ tình yêu mà một kẻ luôn miệng nói yêu cô đã
mang lại cho cô, một thứ tình yêu rẻ mạt và thấp hèn.
Anh không xứng với Thời Tiêu, không xứng để yêu cô.
Lúc đó anh từng thẳng thừng nói với Diệp Trì, nếu như Thời Tiêu yêu anh ta, anh
cam tâm tình nguyện rút lui, chỉ đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc. Nào đâu có ngờ,
cuối cùng chuyện đó lại thành sự thật. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó. Vào lúc
này đây, khi tình cờ gặp lại cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, Hứa Minh
Chương lại không khỏi thấy lòng xót xa. Nhưng bao nhiêu nỗi lòng chỉ thốt ra
được có một câu: “Em vẫn khỏe chứ?”
Tay Thời Tiêu siết chặt xấp tài liệu. Thường ngày cô
hạn chế tối đa a chỗ này, nhưng thỉnh thoảng cũng không thể tránh được. Hơn nữa
Hứa Minh Chương đã chuyển đi rồi, cô nghĩ chưa chắc đã gặp lại anh.
Cô nghe chị Điền nói rằng chuyển đến nơi nào của Tứ
Xuyên, chức vụ gì đấy cô cũng không rõ lắm. Nói thật lòng, Thời Tiêu cũng từng
nghĩ có nên nói chuyện với Diệp Trì không, nhưng gần đây cô làm căng với Diệp
Trì, đương nhiên chẳng muốn nói chuyện với anh ta, còn nữa, Thời Tiêu cảm th