
i?"
Trừng mắt nhìn Nhiếp Quân còn không ngừng cười, Nghiêm Hâm nhíu mày hỏi: "Xem ra công ty các em cũng rất rỗi rãnh, chẳng lẽ tiền đồ khó giữ được sao?"
Một câu nói khiến Mục Phong và Nhiếp Quân thay đổi sắc mặt, Nhiếp Quân bị chọc cười mà giờ lại không cười nổi, hai người kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghiêm Hâm.
"Chờ em nghe xong lời anh nói còn có thể khua môi múa mép như vậy, lão đệ, anh vỗ tay cho em" Mục Phong thở ra một hơi, tức giận đem túi vứt xuống trên ghế sa lon.
"Nè, cẩn thận một chút!" Nhiếp Quân nhanh tránh ra, thiếu chút nữa bị anh ta ném túi xách vào người.
"Em muốn nói cái gì?"
Mơ hồ cảm nhận được lời Mục Phong có ý uy hiếp, Nghiêm Hâm híp mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Phần 2
"Em hỏi anh, gần đây anh với chị dâu có ổn không?"
Mục Phong vừa mở miệng đã đụng tới vấn đề trọng tâm.
"Hai người các em xảy ra chuyện gì, làm gì lại đặc biệt quan tâm tới chuyện nhà anh?"
Nghiêm Hâm cười nhạo, bĩu môi sau đó bỏ bút máy trong tay xuống, căn bản không coi trọng câu hỏi của Mục Phong: "Con người anh rất coi trọng quyền riêng tư, thứ lỗi không thể trả lời."
Mục Phong thở dài, từ trong cặp tài liệu lấy ra một túi giấy ném lên bàn Nghiêm Hâm.
"Đây là cái gì?" Nghiêm Hâm không hiểu ngẩng đầu lên hỏi.
"Quyền riêng tư của anh thiếu chút nữa biến thành trang đầu tin tức rồi." Mục Phong tức giận nói.
"Có ý gì?"
Anh không hiểu, chuyện nhà mình có gì hay để lên trang đầu chứ?
"Mở ra xem không phải là biết sao?" Hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội, Nhiếp Quân một bên đã không kềm chế được la ầm lên.
Dưới cái nhìn chằm chằm đầy thúc giục của hai em họ, Nghiêm Hâm nghi ngờ cầm túi giấy lên mở ra, lấy ra vài tấm hình …
Đợi sau khi thấy rõ những bức hình, Nhiếp Quân bỗng dưng hít hà mạnh, mà Nghiêm Hâm lại là nghiêm mặt lại, không nói một câu.
"Mẹ nó! Đây là chuyện gì? Những tấm hình này từ đâu ra?"
Nghiêm Hâm còn chưa biểu hiện cái gì, Nhiếp Quân đã nhảy dựng lên trước, túm lấy Mục Phong hỏi.
"Buổi sáng em đến tòa soạn báo tìm một người bạn, vừa lúc có người chỉ đích danh nói muốn đưa những tấm hình này cho cậu ta, cậu ta còn chưa kịp đăng đã bị em chặn lại rồi."
Nói sơ lược tình hình, Mục Phong đưa vẻ mặt quái dị nhìn Nghiêm Hâm.
"Em còn muốn nói điều gì?" Nghiêm Hâm chú ý tới ánh mắt khác thường của cậu em, trực giác hỏi nữa.
"Những bức hình này . . . . . ." Mục Phong tạm ngừng, dùng ánh nhìn đầy đồng tình nhìn chằm chằm Nghiêm Hâm: "Là mẹ anh tự mình đưa đến tòa soạn báo."
Lúc ấy anh dám đoạt lấy hình trên tay bạn, hỏi những bức hình này từ đâu mà có, khi có được đáp án bất ngờ liền nhanh chóng chạy đến cao ốc Nghiêm thị mật báo với Nghiêm Hâm.
Lời này vừa nói ra, Nghiêm Hâm cùng Nhiếp Quân đồng thời hít hơi.
Tất cả thành viên trong gia tộc đều biết, Lưu Thục Quyên thoạt nhìn dịu dàng, thùy mị, thực ra tính tình rất cố chấp, một khi gặp chuyện không theo ý mình, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng lại lén lút không ngừng giựt giây chồng đi nói giúp, thuyết phục, cho đến chuyện theo ý mình mới thôi.
Một người phụ nữ như vậy, khi thấy con dâu ở bên ngoài gặp mặt người đàn ông khác lại còn chụp hình lại, đích thân đưa đến tòa soạn báo, quả thật không còn gì bình luận.
Ba người đàn ông xuất sắc đều lâm vào khó khăn, nhất là Nghiêm Hâm, khuôn mặt không thể thối hơn.
Anh không tới biết mẹ sẽ xử lý như vậy, dù nói thế nào Vận Như cũng là con dâu, coi như mẹ không có quan tâm tới Vận Như, ít nhất cũng phải bận tâm tới mặt mũi nhà họ Nghiêm chứ, sao lại làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy?
Mẹ đang nghĩ cái gì, anh hoàn toàn không đoán được!
"Chuyện này không qua loa được, Hâm, em thấy tốt nhất anh nên trực tiếp đi hỏi mẹ anh." Nhiếp Quân đứng dậy vỗ vỗ vai anh, dành cho anh sự đồng tình vô hạn.
Mục Phong và Nhiếp quân nhìn nhau, biết bây giờ không tiện nói gì, liền cùng nhau rời Nghiêm thị.
Nghiêm Hâm trừng mắt nhìn những tấm hình vẫn nằm trên bàn, vẻ mặt rất phức tạp. Anh đương nhiên sẽ đi hỏi mẹ mình, nhưng trước hết, anh cần phải nói chuyện với Vận Như mới được.
Phần 3
Sau khi Trương Vận Như nhận được điện thoại của Nhà Xuất Bản, hưng phấn ở nhà lớn tiếng hoan hô.
Nhà Xuất Bản quyết định xuất bản tập tranh của cô, cũng giao cho cô hơn mười bức nữa để làm thành sách.
Trời ạ! Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể ra tập tranh! Nhà Xuất Bản nói mặc dù kỹ thuật của cô không thành thạo như người được đào tạo chính quy, nhưng khả năng thưởng thức cái đẹp không tồi, rất có triển vọng.
Chuyện này đối với cô mà nói, quả thực là quà tặng trên trời rơi xuống, không quan tâm bây giờ có đang hòa hợp với Nghiêm Hâm hay không, cô chỉ muốn nhanh chóng nói với anh tin tức vui vẻ này, mong chờ quá!!!
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Vận Như lập tức chạy tới cửa, vội vã muốn thông báo tin tức tốt này với anh, anh lại không hề thay đổi sắc mặt, đi thẳng đến phòng khách, đặt mấy tấm ảnh lên bàn.
"Cô Trương Vận Như, phiền cô giải thích một chút đây là chuyện gì."
Cái gì với cái gì chứ? Cô có chuyện gì cần giải thích chứ?
Cử chỉ của anh không thể nghi ngờ đã dập tắt nhiệt tình của cô