
đồm lên thân mình, chỉ sợ cô xảy ra bất trắc.
Ghê tởm nhất là, Trương Vận Như là phụ nữ có thai không biết yên phận, trời sinh tính không thích gây ra phiền toái cho người khác, luôn khi anh đi làm hoặc không để ý mà leo lên leo xuống, khuyên mãi không nghe khiến anh rất nhức đầu.
"Nhỏ cái đầu em! Chẳng lẽ không ai nói cho em biết, đàn ông rất kiêng kỵ chữ “NHỎ” này sao?"
Trần Duy Ninh trợn mắt, gọn gàng đứng lên ghế chân cao, tay dài chân dài rất nhanh đem sách về vị trí cũ, sau đó từ trên ghế chân cao nhảy xuống.
"Là anh suy nghĩ nhiều quá đúng không?"
Vận Như khẽ vuốt ve bụng to, cô đi tới Cơ Long 3, 4 tháng rồi, bụng càng lúc càng lớn, gần đây bắt đầu có hiện tượng ngứa ngáy, cô xem trên sách viết nói là vì bắp thịt căng ra tạo thành. "Anh có đến trường lên lớp không?"
Cô thích cuộc sống hiện tại, mặc dù trong đêm khuya vẫn mơ nhớ lại người đàn ông không tin tưởng mình mà lệ rơi ướt gối, nhưng cô tin tưởng một ngày nào đó, những thứ này cũng sẽ trở thành quá khứ . . . . . .
"Không có lớp, trong trường học cũng không có gì chuyện, làm gì?" Bởi vì trường không có việc gì, anh mới về giúp một tay.
"Em muốn đi bưu điện một chuyến, anh giúp em trông coi tiệm được không?"
Cô đi bưu điện gửi tiền cho Nghiêm Hâm, mặc dù mỗi tháng chỉ 5000 đồng, nhưng mỗi một khoản, cảm giác gánh nặng trên vai sẽ ít đi một chút, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ vì sợ bị anh phát hiện mình ở Cơ Long, cho nên mỗi tháng Vận Như cũng sẽ nhờ một em trai giúp cô đem tiền đưa đến tiếp tân cao ốc Nghiêm Thị, làm phiền chuyển giao.
Công việc này chỗ tốt nhất chính là khi mẹ Trần hay Trần Duy Ninh ở trong tiệm, cô có thể “đào ngũ” chạy ra bưu cục một chút, mua mua đồ ăn vặt, thức uống gì đó, cực kì tự do.
"Có cần anh chở em không?" Nhìn cô chằm chằm bụng cô, Trần Duy Ninh lại bắt đầu lo lắng.
"Không cần đâu! Cũng không phải xa lắm, hơn nữa mẹ Trần đi chợ, không thể để tiệm không ai trông." Cô nhã nhặn từ chối ý tốt của Trần Duy Ninh.
"Được rồi, vậy em cẩn thận chút." Trần Duy Ninh dặn dò xong, xoay người đem sách sắp lại trên giá sách, sửa sang lại.
Trương Vận Như từ trong ngăn kéo quầy lấy ra ví tiền, đồng ý rồi rời cửa hàng, nhanh chóng đi về phía bưu điện, không chú ý tới có hai thiếu nữ đi lướt qua cô.
Một thiếu nữ trong đó thấy cô quay mặt lại thì kinh ngạc há hốc mồm, sau đó dùng tay che miệng mình.
Bạn học bên cạnh nhận ra cô sao? Tò mò hỏi thăm mấy câu khác nhau, thiếu nữ lắc đầu, nhìn bóng lưng từ từ đi xa củaTrương Vận Như, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng …
Cháu dâu đích tôn mất tích, Nghiêm gia chủ sự Trịnh Tố Linh tất nhiên vô cùng tức giận, liên đới dính dáng đến sự ngu xuẩn của Lưu Thục Quyên năm đó, giận đến thiếu chút nữa bà tái phát bệnh tim.
Mà khi Lưu Thục Quyên biết, qua nhiều năm như vậy Trương Vận Như cũng không nói ra chuyện năm đó bị bà ép rời đi, sinh lòng áy náy, ngày ngày lôi kéo Nghiêm Chấn Đông ra cửa tìm dâu, làm cho Nghiêm Chấn Đông cũng sốt ruột, chở vợ chạy khắp nơi, không biết có thể “không cẩn thận” mà “nhặt” nàng dâu về không.
Về phần Nghiêm Hâm, trừ thuê mấy người tìm bên ngoài, còn vận dụng quan hệ, điều tra tư liệu của cô ở Cục Thuế Vụ -- chỉ cần Vận Như có công việc, Cục Thuế Vụ sẽ có tài liệu thuế tịch của cô.
Nhưng không chỉ thám tử không có tin tức, ngay cả Cục Thuế Vụ cũng không có tư liệu của cô, bao gồm Ngụy Chí Hạo với Nhà Xuất Bản cũng không thể liên lạc được với cô, giống như cô đã biến mất khỏi thế gian, làm sao cũng không tìm được.
Nhưng không có đạo lý! Nếu như cô không có việc làm, làm sao phòng hành chính tổng hợp mỗi tháng đều nhận được cô ký tên, chỉ định giao cho anh 5000 đồng tiền mặt chứ?
Cô thật biết cách chế giễu, phủi mông chạy lấy người, không biết trốn đến đâu ung dung tự tại, tuyệt đối sẽ không biết sau khi cô rời khỏi, nhà họ Nghiêm lại xuất hiện chấn động lớn như vậy!
Thân thể Nghiêm Hâm cao lớn đứng trước màn che thủy tinh, một đôi mắt đen đẹp không chớp nhìn ngựa xe như nước phía dưới.
Bốn chữ “cái xác không hồn”, đa số mọi người chỉ biết qua sách hoặc từ điển, nhưng Nghiêm Hâm lại thực sự cảm nhận được, linh hồn và thể xác như bị tách rời hoàn toàn, đau khổ không thôi.
Trừ các trưởng bối không nói, cuộc sống của anh, nhìn như trước khi rời đi Trương Vận Như, không có thay đổi quá lớn, nhưng thật ra chỉ có mình anh biết, tất cả động tác chỉ là theo thói quen mà làm, chính anh cũng không có một chút cảm giác.
Trải qua mấy ngày nay, khắp nơi tìm không thấy cô đã làm tâm tư, sức lực anh quá mệt mỏi.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, không có một âm thanh thì đầu ngón tay chạm vào không phải là thân thể mềm mại, ấm áp của cô, mà là phần giường lạnh lẽo làm cho anh cảm thấy hết sức lạnh lẽo và cô độc.
Trong nhà không còn bóng dáng xinh đẹp của cô trong từng góc nhỏ, không còn cô chăm sóc, chuẩn bị thỏa đáng quần áo cho anh đi làm, thậm chí, cả trái tim cũng trống trải theo.
Trong khoảng thời gian cô không có ở đây, anh thường không khỏi phập phồng không yên, buồn bực, khó chịu, trước kia còn tỉnh táo, hờ hững, dường như sau khi cô rời đi thì tan thàn