
Nghiêm Hâm thay đổi lớn, giật mình vì đã vô tình làm tổn thương cô, không khỏi mềm giọng lại.
"Quên đi, nếu đã không có ý định tìm anh thì sao khi trên đường thấy anh lại gọi anh?" Lời này của cô mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng không khỏi có chỗ mâu thuẫn.
Theo cách cô nói, nhìn thấy anh phải tránh xa anh ra mới đúng, vì sao lại nhờ anh giúp đỡ? Đây căn bản là mâu thuẫn trong mâu thuẫn!
"Lúc ấy em không có ai giúp đỡ, vừa lúc gặp anh từ bên trong quán rượu kia đi ra , dưới tình huống khẩn cấp như thế cũng đành phải tìm anh hỗ trợ. . . . . ."
Thẳng thắn mà nói, tướng mạo Nghiêm Hâm không giống với thời học sinh, mang mắt kính nhã nhặn, thân hình cường tráng hơn, hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, nếu không phải cô thỉnh thoảng thấy hình anh trên tạp chí, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cô rất khó nhận ra anh.
Cô không cách nào tưởng tượng nếu lúc ấy không gặp được anh mình sẽ gặp những chuyện đáng sợ như thế nào, chỉ có thể cảm ơn ông trời cho cô một cơ hội để cho anh xuất hiện kịp lúc cứu cô.
"Em rất biết ơn anh đúng lúc xuất hiện ở đó, cám ơn anh."
Đột nhiên nói cám ơn hại anh nhất thời đứng ngốc ở đó, bối rối vuốt mặt, ép buộc mình không được mềm lòng, dù sao giữa hai người còn có khúc mắc chưa giải đáp.
"Nói cám ơn thì chẳng thực tế chút nào, vẫn là nói tới giao dịch giữa chúng ta thì thực tế hơn."
Anh bày ra bộ mặt xấu xa cho cô nhìn.
"Giao dịch gì?"
Cô sững sờ, không biết mình muốn giao dịch với anh khi nào.
"Trí nhớ của em hình như không tốt lắm, không sao, anh không ngại nhắc em."
Anh cười mỉa, đổi tư thế thoải mái trên ghế sofa: "Vừa rồi ở đồn cảnh sát không phải em nói bất kể chuyện gì cũng đồng ý với anh sao?"
"Đúng!" Vận Như nhíu mày: "Nhưng cái này thì liên quan gì đến giao dịch chứ?"
"Sai, đây chính là giao dịch."
Có thể thấy được nhận định của hai người bọn họ đối với giao dịch này không nhất quán, nhưng không sao, dù sao việc bồi thường anh muốn có được: "Anh cứu em, cho nên em phải làm một chuyện báo đáp anh, đúng không?"
". . . . . . Ừ."
Thì ra là anh đem chuyện này làm thành giao dịch, khiến cảm xúc cô chìm đến tận cùng: "Anh muốn em làm gì báo đáp anh?"
Anh cứu cô, muốn cô báo đáp cũng không bị chỉ trích nặng, nhưng lúc anh này đem quan hệ bọn họ coi như giao dịch thì hiển nhiên hai người cũng không đáng làm bạn bè . . . . . .
"Vậy thì tốt, em ở chỗ này ở trước, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp dẫn em đi gặp bà nội anh." “Bắn một phát đại bác” xong, anh đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy nước uống.
"Tại sao em phải ở đây?"
Cô trừng mắt nhìn, không hiểu ý của anh muốn vì sao.
"Em đã từng có tiền án bỏ trốn, anh không giữ em lại đây, lỡ em lại chạy làm thế nào?" Tới đồn cảnh sát tìm cô sao? Vậy anh thiệt thòi nhiều quá.
Mặt cô khó chịu: "Em sẽ không . . . . . ."
"Em cho là anh còn có thể tin cam đoan của em sao?"
Liếc cô một cái, làm rõ sự không tin tưởng của anh dành cho cô: "Còn nữa, em còn thiếu người ta tiền vốn và tiền lời khoảng ba trăm vạn, món nợ này anh sẽ trả giúp em."
"Đợi đã! Em cũng không xin anh giúp em bồi thường toàn bộ món nợ."
Cô thiếu chút nữa ngã từ ghế salon xuống đất: "Hơn nữa vì sao em phải đi gặp bà nội anh?"
"Anh không thể để em tiếp tục gánh vác đống hỗn loạn đó."
Anh trừng mắt nhìn cô, làm cô lúng túng đỏ bừng mặt lên: "Về phần gặp bà nội anh. . . . . . Con dâu xấu cũng phải gặp mặt ba mẹ chồng, mà bà nội là nhân vật quan trọng trong gia tộc, đương nhiên trước khi cử hành hôn lễ phải gặp mặt bà rồi."
Phần 2
"Hôn lễ gì? Ai? Hôn lễ của ai?"
Vận Như càng nghe càng hồ đồ, không phải đang nói món nợ của cô ư, sao đột nhiên lại thành một hôn lễ không liên quan thế này? Cô hoàn toàn không hiểu.
"Anh cứu em, giúp em trả nợ, mà anh cần một cô dâu, em vừa đúng hợp vị trí này, công bằng."
Như cố ý khiêu khích, anh lạnh lùng tuyên bố nội dung giao dịch.
Từ lúc bắt đầu cứu cô, cô không hề xem quan trọng chuyện tình không từ mà biệt của hai người, cô càng có vẻ không quan tâm, anh lại càng tức giận muốn cô khó chịu.
Cô sẽ không biết anh đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào, nhất là hai năm sau khi cô bỏ đi, anh dường như tìm cô đến suýt mất mạng, khiến hình dạng bản thân chẳng khác quỷ là mấy.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, anh đem toàn bộ tâm tư tập trung vào công việc, thời kì bị hành hạ, khủng bố kia cũng từ từ kết thúc.
Đó là quá khứ anh không muốn nhớ lại, chỉ là ông trời coi như công bằng, cho anh một cơ hội cân bằng lại tâm trạng cũng hoàn trả đầy đủ sự giày vò những năm trước.
Bà nội đòi anh phụ nữ, vậy anh cho bà nội một phụ nữ, để cho cô trải nghiệm cảm giác bị phản bội, cách tốt nhất chính là trói cô lại bên người, cho đến anh cho là trả thù đủ rồi, tâm trạng ổn định lại tự nhiên để cô tự do.
"Cô, cô dâu?"
Hai mắt cô thiếu chút nữa trừng lồi ra, trong lòng không khỏi hỗn loạn.
"Không sai, chỉ là em nên chuẩn bị tâm lý, đừng mong đợi tôi sẽ làm một ông chồng tốt."
Anh lạnh lùng nhìn cô, chỉ phòng bên tay trái: "Em ở phòng khách kia trước, anh mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi, ngày mai quản gia sẽ đến quét dọn trong nhà,