
hông, gần
đây mới cho thuê. Cho sinh viên của khoa MạnhHúc thuê, nghe nói là hai
cô bé, đều là người quen, cũng yên tâm. Tiền thuê nhàcũng thấp đi một
tý, nhưng bọn chị cũng chẳng định làm giàu bằng cho thuê nhà.Hơn nữa,
sinh viên giờ cũng khó khăn, chúng nó học nghệ thuật cũng cần có
phòngvẽ, phòng nhà chị ở tầng năm, ánh sáng cũng tốt”.
“Thế thì tốt quá, bóclọt tiền của bọn sinh viên nghèo cũng có cảm giác tội lỗi lắm, lấy ít tiền thếlà được rồi!” - Cố Tiểu Ảnh gật
gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó: “Phải rồi, chị,mẹ chồng chị không lên
giúp chị trông cháu sao? Quả Quả là cháu đích tôn của bàmà!”
“Cháu gái đích tônthì làm sao bằng cháu trai đích tôn được!” - Đoàn Phỉ cười đau khổ. “Thực ra bàcó lên một dạo, nhưng gần đây các em
đều bận, chị cũng không nói, nên các emkhông biết”.
“Thế bà đâu rồi?” - CốTiểu Ảnh thắc mắc.
“Chị để bà về rồi”,Đoàn Phỉ cúi đầu, thở dài vẻ chua xót.
“Chị mất sữa nên buổi tối phải gọi MạnhHúc dậy thay bỉm, chị pha sữa cho Quả Quả, thế là bà nổi giận, nói hồi trước bànuôi hai đứa con, chưa bao giờ phải nhờ đến chồng, chị sai chồng như thế là ngượcđãi con trai
bà...”
“Nhưng nếu để anh
rểsang ngủ ở phòng đọc, thì có vẻ rất... không thích hợp.” - Hứa Tân
nghĩ đi nghĩlại, mới tìm ra được một tính từ tương đối nhẹ nhàng, vốn là từ “cô trách nhiệm”,nhưng cuối cùng vẫn nén lại được.
“Các em không hiểuđâu, lúc đó chị muốn khóc lắm!” - Đoàn Phỉ
nói và dường như mắt cũng đỏ lên,“Hai ngày trước, chị bị cảm, chỉ lo lây sang Quả Quả, nên để nó ngủ với bà nội.Nhưng đến nửa đêm, c khóc như xé vải, mà bà nội cũng không dậy nhìn cháu lấy mộtcái... cứ như thế thì,
dù mệt hơn chị cũng phải tự chăm Quả Quả. Cũng may tốinào anh rể cũng
dậy trông Quả Quả, nếu không thì chắc chị cũng chết mất...”
“Nhưng, chị ơi, chị đừngtrách em nói thẳng”, Hứa Tân ngần ngừ một lúc lâu mới nói. “Lần đầu tiên emcùng chị đến nhà anh rể, em đã để
ý, nhà anh ấy chỗ nào cũng bẩn, giữa gối có cảmột đám mồ hôi dầu đen xì, mép chăn cũng đen bẩn... Dù là ở nông thôn, thì cũngphải giữ vệ sinh
chứ. Em thấy ngay nhà bên cạnh, cửa sổ cũng lau sạch tinh,trông thật là
ấm cúng...”
“Nhưng em có
thể nóigì, Tân Tân”, Đoàn Phỉ thở dài, “Dù bà ấy có bẩn hơn nữa, thì
cũng đã nuôi dạynên một đứa con trai là tiến sỹ; bà ấy có lười nữa, thì
cũng là bà nội của conchị. Thực ra tâm lý chị rất rõ ràng, nếu Quả Quả
là cháu trai, thì dù cứ mườiphút lại phải dậy một lần thay bỉm cho cháu, bà ấy cũng sẵn sàng”.
“Sao có thể nói như vậyđược!” - Cố Tiểu Ảnh nghe không lọt tai, thấy rất bực bội.
“Đúng là thế đấy, chịkhông nói dối đâu! “ - Đoàn Phỉ cười đau khổ, “Bà ấy đến đây ở cũng chỉ có nửatháng, mà ngày nào cũng rót vào
tai chị cái ý sinh thêm con, nói rằng trongthôn nhà họ rất nhiều gia
đình như thế, nếu cái thai thứ nhất là con gái, thìkhông nhập hộ khẩu,
mà nhanh chóng sinh đứa con thứ hai. Nếu đứa thứ hai là contrai, thì
khai báo hộ khẩu cho chúng nó là sinh đôi”.
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân nghe mà sững người, đồng thanh: “Như thế cũng được sao?”
“Sao không được chứ?Đến Mạnh Húc cũng động lòng, lại còn hỏi
chị liệu có thể đến bệnh viện tìm bácsỹ để làm một tờ giấy khai sinh giả hay không!”, Đoàn Phỉ càng nói càng thấy dởkhóc dở cười, “May mà mấy
ngày trước có người đến nhà dạm hỏi em gái Mạnh Húc,mẹ chồng liền cuống
quýt khăn gói về ngay, làm cho chị bị động quá, nhờ baonhiêu người mới
tìm được người giúp việc. Được cái Mạnh Húc đã được đào tạo caocấp, tuy
trong xương tủy vẫn có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn
rấtyêu Quả Quả. Thực ra đúng là thay đổi quá lớn, chị còn nhớ lúc chị
mới quen, đếnbếp ga anh ấy cũng không biết dùng, thế mà giờ việc nhà nào cũng biết làm, giúpđược chị không biết bao nhiêu việc
Cố Tiểu Ảnh nhìn ĐoànPhỉ với ánh mắt hâm mộ: “Sư tỷ, làm sao
mà chị lại có thể đào tạo đàn ông đến mứcchuẩn mực thế này nhỉ?”
“Thay đổi, nhất địnhphải thay đổi!” - Đoàn Phỉ khẳng định:
“Là phụ nữ, cần tỷ mỉ với cuộc hôn nhâncủa mình, với người đàn ông của
mình, cần quan sát nhiều, để ý nhiều. Đàn ông vốnvụng về cẩu thả, lại
thêm xuất thân từ nông thôn, có rất nhiều việc chưa từngnhìn thấy, chưa
trải qua, chưa từng giải quyết, em phải diễn tốt vai diễn “bà nộitrợ
hiền thục”. Mấy năm nay, “bà nội trợ hiền thục” không chỉ có giặt quần
áo,nấu cơm vớ vẩn đâu, em gái ơi, em còn cần giúp anh ta để ý đến những
điểm chưađược phù hợp trong giao tiếp xã hội, cách sống, trạng thái tinh thần, lúc nào cầnchỉ ra là phải chỉ ra, giúp anh ta sửa đổi. Cũng còn
cần bồi dưỡng cho anh tacác tố chất tổng hợp và năng lực cuộc sống nữa.
Đàn ông ấy à, giống như một cụcsắt thô ấy, còn cần mài giũa nhiều!”
Cố Tiểu Ảnh há hốc mồmngồi nghe, lòng bái phục sát đất. Có
điều người đàn ông của cô đang ở xa đến400 km, muốn thay đổi gì cũng
chẳng được!
Cố Tiểu Ảnh chỉ đànhthan thầm trong lòng, không nói gì.
Ăn cơm xong, cô lạichạy vào phòng ngủ trông Quả Quả.
Cô thực sự rất yêu QuảQuả, yêu đôi mắt to của nó, yêu cái mặt tròn xoe của nó, rồi đôi tay mũm mỉm,cái lúm đồng tiền rất xinh trên
mặt nó. Bụng nó còn mềm