Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323440

Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.

hết mức có thể…Anh từng có một cậuem trai tên là Quản Hoa, nhưng đáng tiếc đã mất khi còn nhỏ.

Thời học đại học, QuảnĐồng cũng từng yêu một lần. Bạn gái anh là Tưởng Mạn Ngọc, một “mỹ nữ + tài nữ”nổi tiếng như cồn, chuyên ngành

Văn nghệ mỹ học tại Học viện Văn học của tỉnhlúc đó. Năm tốt nghiệp,

phòng tổ chức tỉnh ủy tuyển chọn thi nghiên cứu sinh củacác trường đại

họctrọng điểm, Quản Đồng và Tưởng Mạn Ngọc lần lượtđứng thứ nhấtvà thứ

ba toàn tỉnh về thành tích, vì thế một người về văn phòng tỉnh ủy,

mộtngười về phòng nhân sự đại học tỉnh làm việc.

Lúc đó, rất nhiều ngườixuýt xoa: đúng là hoàng tử phải sánh đôi với công chúa!

Thế nhưng, mọi ngườiđã quên mất một điều là hoàng tử chưa

chắc đã là người giàu có nhất, anh tuấnnhất, mà chỉ là người có dòng máu cao quý nhất. Trong thực tế cuộc sống hiện thực,một thanh niên tài năng tuấn tú nhưng nếu chỉ tay trắng khởi nghiệp thì có thểlàm phò mã, nhưng vĩnh viễn không bao giờ trở thành hoàng tử.

Đáng tiếc hơn nữa là,bố mẹ của Tưởng Mạn Ngọc cũng không thích dạng “phò mã” này.

Quản Đồng mãi mãikhông bao giờ quên, năm anh tốt nghiệp xong, lần đầu tiên đến nhà Tưởng Mạn Ngọc,bà Tưởng nói gần nói xa: “Ngọc Ngọc nhà tôi từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ phải chịukhổ. Chúng tôi là những

người làm cha làm mẹ, cũng chẳng qua chỉ mong con mìnhgả về cho người

ta, không phải chịu ấm ức, sống vui vẻ thảnh thơi.”

Quản Đồng thành thật:“Bác gái cứ yên tâm, nhất định cháuNgọc Ngọc phải chịu khổ đâu.”

Mẹ Tưởng Mạn Ngọc cười,nụ cười đó như ẩn chứa sự thương hại:

“Quản Đồng, bác biết cháu là người tốt,nhưngmôi trường trưởng thành, gia đình, thói quen chi tiêu, thói quen sống khácbiệt… tất cả những thứ đó

là hiện thực. Bây giờ thì đầu óc của Ngọc Ngọc chỉtoàn là tình yêu, nên

bác có nói nó cũng không nghe, nhưng cháu thì khác, cháulà đàn ông. Cháu thực sự có thể đảm bảo sau này Ngọc Ngọc sẽ không chịu thiệtthòi, không bực bội vì những thứ đó không? Nếu cháu làm được, bác có thể quyếtđịnh

gả Ngọc Ngọc cho cháu”.

Quản Đồng im lặng.

Một Quản Đồng có thểphấn đấu đến ngày hôm nay, đương nhiên

không phải là người ngốc nghếch. Anhkhông thể không biết đằng sau những

lời nói khéo này là cái lý do rất thường gặp:những thanh niên xuất thân

từ nông thôn, nói dễ nghe một chút là “con nhà nghèocó chí”, nói khó

nghe hơn một chút thì chính là những “thằng nhà quê” trong mắtnhững

người thành phố.

Dựa vào đâu mà anh cóthể mang đến cho Tưởng Mạn Ngọc tất cả những điều này?

Đến bản thân anh cònhiểu rằng, nếu nói về trình độ văn hóa,

thói quen chi tiêu, thậm chí cả chóiquen vệ sinh…thì nhà mình còn lâu

mới đạt đến tiêu chuẩn của mẹ Tưởng Mạn Ngọc.Hơn nữa, đã về sống với

nhau thì làm sao mà không có một chút thiệt thòi, một lầncãi vã, một

chút bực mình?

Thế nhưng, Quản Đồngvốn không phải là người con trai tự ti.

Anh mỉm cười, đứng thẳngngười lên nói với bà Tưởng: “Thưa bác gái, nếu Ngọc Ngọc nói chia tay cháu sẽkhông bao giờ quấy rầy cô ấy;

nhưng, chỉ cần Ngọc Ngọc sẵn lòng muốn sống vớicháu, cháu sẽ làm tất cả

để cô ấy được sống hạnh phúc suốt đời.”

Anh lại trịnh trọng nói:“Thưa bác gái, chuyện sinh ra trong

một gia đình như thế nào, cháu không có quyềnlựa chọn. Hai mươi sáu năm

nay, điều cháu có thể làm được chỉ là cố gắng làm đếnmức tốt nhất những

việc mà cháu có quyền lựa chọn và quyết định.”

Trong căn phòng kháchrộng mênh mông của nhà họ Tưởng, bà Tưởng im lặng không nói gì.

Quản Đồng đứng trướcmặt bà và mỉm cười, nhưng anh tự hiểu với lòng mình, tận đáy sâu của nụ cườinày là sự chua chát xót xa.

Quả thực lúc đó QuảnĐồng cũng đã dự liệu được rằng, kết cục

của “hoàng tử” và “công chúa” sẽ là bikịch đau lòng. Một tháng sau, cuối cùng thì Tưởng Mạn Ngọc cũng không chịu nổiáp lực gia đình, đã chủ động nói chia tay. Khi đó, Quản Đồng chỉ gật gật đầu,nói: “Anh đồng ý”.

Hai năm sau, Tưởng MạnNgọc lấy chồng. Chồng cô là con trai

của phó tỉnh trưởng, hiện đang giữ chức tạiphòng chính trị công an tỉnh.

Lại sau hai năm nữa,Tưởng Mạn Ngọc lúc đó 30 tuổi, trở thành

nhân viên trẻ nhất của phòng nhân sự.Tuy chỉ làchức vụ hờ, nhưng khi

người ta gặp, vẫn phải lịch sự chào một câu:“trưởng phòng Tưởng”.

Trước việc này, ngườianh em Giang Nhạc Dương vô cùng bất mãn, anh thường kêu ca, nói những câu đạiloại như:“quạ đen bay qua ngọn cây

cũng có thể làm phượng hoàng”. Nhưng mỗi lầnnghe vậy, Quản Đồng cũng đều im lặng không bình luận gì.

Bởi vì anh biết,Giang Nhạc Dương nói thế là vì tức giận thay

cho mình, và anh cũng thừa biết rằngTưởng Mạn Ngọc không phải là quạ

đen.

Tưởng Mạn Ngọc

luônlà một con chim phượng hoàng có chính kiến, có tài năng, có năng

lực, một conchim như thế luôn dũng mãnh bay về phía trước, chẳng bao giờ lùi bước.

Giờ thì anh đã hiểuvì sao mà anh với Tưởng Mạn Ngọc tưởng như rất đẹp đôi, đó là vì họ đều xuất sắc,nhưng họ lại phải chia tay chính là vì hai người cùng xuất sắc ở bên cạnh nhauthì e rằng sẽ chẳng có ai muốn hi sinh hay thỏa hiệp với ai hết.

Vì thế, Quản Đồng bâygiờ tuy thường xuyên được giới thiệu với bạn gái, nhưng anh

chẳng hề để ý đếnc