Old school Swatch Watches
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324620

Bình chọn: 9.00/10/462 lượt.

cùng

nhóm 4-Seasons đi lưu diễn. Xin mời cả lớp cho một tràng pháotay!

- Oa…! – Cả lớp cùngthốt lên, vừa vỗ tay vừa quay đầu nhìn

hàng cuối. Trần Diệp không ngờ Tiểu Ảnhlại tung ra ngón này, đành ngồi

im thin thít. Tiểu Ảnh thấy vẻ mặt khó xử củaTrần Diệp mà đắc ý cười.

Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của học sinh, Tiểu Ảnh gõnhẹ vào chiếc mic, chờ cho cả lớp trật tự mới lên tiếng:

- Bây giờ chúng tavào bài.

Ngẩng lên vẫn thấy cóhọc sinh ngứa ngáy quay ngang quay ngửa, các học sinh nữ thì lộ vẻ phấn khích.Tiểu Ảnh thở dài, đảo mắt nhìn cả

lớp một vòng mà rằng:

- Tập trung nào tậptrung nào, nhân vật chính của buổi học ở đây cơ mà.

Dưới lớp vang lên tiếngcười, Tiểu Ảnh cũng cười, cô khoát tay:

- Nhóm số một cử đạidiện lên bảng trình bày kết quả điều tra của mình.

Cả lớp nháo nhác, cuốicùng cũng có một nam sinh bị chọn ra.

Cậu đi lên bục giảng, nhìn Tiểu Ảnh hi hícười, tay run run nắm chặt tờ

giấy A4:

- Em nói trước ạ?

- Vâng, mời anh! – TiểuẢnh gật đầu, cúi mình nhường mic cho cậu học sinh to cao, lui về một bên, mỉmcười nhìn cậu.

Cậu học sinh cũng hắnggiọng ra vẻ người dẫn chương trình, cất giọng:

- Sau đây tôi xin đạidiện cho nhóm trình bày kết quả điều

tra. Tên chủ đề của nhóm tôi là: “Giữa đỉnhcao và vực thẳm: điều tra và

đánh giá về tình hình tiêu thụ sách ăn theo từphim ảnh”. Đầu tiên bốn

người nhóm tôi chia ra làm bốn hướng, điều tra thực tiởnhà sách Tân Hoa, chợ bán buôn sách, trung tâm sách báo và các tiệm sáchonline…

(6)

Cậu nam sinh thaothao

bất tuyệt, Trần Diệp ngồi ở hàng cuối nghe chừng cũng thấy hấp dẫn.

Khôngkhí trong lớp sôi nổi vô cùng, ai cũng hào hứng tham gia. Cậu nam

sinh nóixong, cả lớp rào rào đặt câu hỏi, mỗi người một câu. Người thì

đứng lên phát biểumà không thèm giơ tay, thậm chí có người nói đến chỗ

cao trào còn đập tay chanchát lên bàn. Điều này cho thấy Tiểu Ảnh là một giáo viên không cứng nhắc,không những không cản các học sinh tranh luận mà còn ngồi im một chỗ, nhìn chămchăm cậu học sinh đang trình bày mà

say sưa đặt câu hỏi cho cậu. Có lẽ vì câu hỏicủa cô sắc sảo quá mà cậu

nam sinh bắt đầu như gà mắc tóc. Cả lớp cũng dần dầnyên ắng trở lại,

cuối cùng, còn hai người khí thế bất bằng đối đáp nhau. Tiểu Ảnhnghiêm

mặt hỏi:

- Thứ nhất, em

vừanói đến những cải biên khi tác phẩm được đưa lên màn ảnh, theo kt

luận của em,sách ăn theo từ phim là những tác phẩm viết dựa trên kịch

bản phim sau khi phimđược công chiếu, trở thành một sản phẩm để làm tăng thêm giá trị cho tác phẩmđiện ảnh. Vì nó xuất phát từ việc đơn giản hóa kịch bản cho nên tính văn học bịhạ thấp, từ đó mất đi sức sống của

chính mình. Vậy tôi muốn hỏi, trên thị trườngcó bao nhiêu tác phẩm văn

học như: “Lượng kiếm”, “Mãi không nhắm mắt”, đều lànhững tác phẩm nổi

lên theo sau những bộ phim hot. Thế nhưng bản thân chúng đềulà những

nguyên tác bị cải biên, tính văn học vẫn cao, vẫn đáng đọc. Chúng

hoàntoàn không phải là những đầu sách ăn theo sức hút của những bộ phim

được chiếura để được bán chạy. Vậy chúng có thuộc sách phái sinh từ phim ảnh hay không?

Cậu nam sinh ấp úng:

- Chắc là cũng coinhư…

- Không có “chắc là”– Tiểu Ảnh cứng giọng. – Không thể phán đoán mơ hồ như thế, có là có, không làkhông.

- Có ạ! – Cậu namsinh trả lời ngắn gọn.

- Được – Tiểu Ảnh gậtgù. – Nếu là có thì những định nghĩa em

vừa nêu ra sẽ có vấn đề, rõ ràng là emchỉ điều tra về những cuốn sách

phái sinh đơn giản hóa từ kịch bản và được thêmthắt, mà chưa chú ý đến

những nguyên tác được cải biên lại.

Cậu nam sinh nghĩ mộthồi, gật gù. Tiểu Ảnh nhìn cậu rồi nói tiếp:

- Thứ hai, em chưakhám phá một thể loại sách “ăn theo” khác,

đó chính là kịch bản có trước, tácphẩm điện ảnh có sau, rồi trải qua một quá trình sáng tạo ở một trình độ tươngđối cao mà thành, ví dụ như “Vô

cực” của Quách Kính Minh, hay “Điện thoại di động”của Lưu Chấn Vân. Tôi

nghĩ, người đọc hai cuốn sách này đều phát hiện ra rằng:“Vô Cực” của

Quách Kính Minh rõ ràng không còn là “Vô cực” của đạo diễn Trần KhảiCa,

“Điện thoại di động” bản tiểu thuyết cũng hoàn chỉnh hơn so với kịch

bảnphim. Vậy đó có được coi là sách “ăn theo” hay không? Nếu không, tại

sao lượngtiêu thụ của chúng lại sánh ngang được so với những bộ phim

cùng tên? Nếu có,thì định nghĩa của em thuộc vào dạng nội hàm quá hẹp,

dẫn đến kết quả điều tracủa em có phần sai lệch, từ đó trực tiếp ảnh

hưởng đến tính khả thi của mọi đềxuất em vừa đưa ra.

Trái ngược với nhữngnụ cười hỉ hả vừa rồi, giờ đây Tiểu Ảnh

trông nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Cậunam sinh thì toát cả mồ hôi hột.

Trần Diệp ngồi ngoàiquan sát, cũng thấy hơi hoảng. Anh nhìn

rõ thấy sự thay đổi một trời một vực củacô gái vô tâm vô tư, sôi nổi

nhiệt huyết của ba năm trước mà không nói nên lời.

Lạnh lùng hơn, nghiêmnghị hơn, phải nói là nghiêm khắc hơn,

trân trọng nghề hơn? Cũng chẳng biết nóisao cho cho đúng. Tiết học sau,

đại diện bốn nhóm đi lên, người thì tự tin hiếuthắng, người thì căng

thẳng lo sợ. Với loại thứ nhất thì Tiểu Ảnh tha hồ bắtthóp, hỏi vặn

không tha, đối với loại thứ hai thì không