
ư đang sống trong mộng ước của thuở mới biết yêu.
Mỗi tối, tôi và anh ôm nhau ngủ, buổi sáng mở mắt đều có thể nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của anh. Ánh nắng ban mai chiếu vào khóe miệng hơi nhếch lên của anh. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, cùng tới công ty làm việc. Tuy phần lớn công việc do Cảnh Mạc Vũ xử lý nhưng tôi vẫn phải phụ trách không ít việc vụn vặt. Ví dụ cùng anh tiếp khách hàng, giúp anh sắp xếp tài liệu, rót cà phê và mua cơm trưa cho anh…
Nhân viên của Cảnh Thiên gặp tôi vẫn chào:“Giám đốc Cảnh” nhưng tôi biết địa vị của tôi đã rớt xuống ngàn trượng từ lâu.
Thỉnh thoảng, Cảnh Mạc Vũ cùng tôi xem phim truyền hình khi anh rảnh rỗi. Đặc biệt, những bộ phim về tình yêu, anh còn xem chăm chú hơn tôi.
Trong ấn tượng của tôi, Cảnh Mạc Vũ trước kia chỉxem tin tức và chương trình thể thao.
“Anh thích thể loại phim tình yêu từ lúc nào vậy.”Một lần, anh dẫn tôi đi xem buổi chiếu ra mắt một bộ phim điện ảnh chủ đề về tình yêu, cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén sự hiếu kỳ, hỏi anh.
Cảnh Mạc Vũ tựa vào thành sofa dành cho khách VIP, ánh mắt không rời màn hình lớn, giọng nhàn nhạt: “Bắt đầu từ lúc bị em bỏ rơi.”
Tuy không đồng tình với cách sử dụng câu từ của anh nhưng tôi vẫn động lòng trắc ẩn. “Xem những bộ phim như thế này anh sẽ thấy dễ chịu sao?”
“Không.” Cảnh Mạc Vũ trả lời. “Nhưng sẽ giúp anh học được cách giành lại người phụ nữ anh yêu.”
Nếu người phụ nữ anh yêu là tôi, vậy thì: “... Hình như anh vẫn chưa học được.”
***
Có lúc, Cảnh Mạc Vũ nổi hứng dẫn tôi tới một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan tắm suối nước nóng, hay đưa tôi lên Thiên Sơn, ở nơi ngàn năm tuyết rơi dày đặc, nhẫn nại chờ tôi chủ động lao vào vòng tay anh cho đỡ lạnh. Có lúc anh đưa tôi tới Tây Hồ, vừa uống trà vừa nói chuyện lý tưởng và cuộc đời nhân tiện hỏi tôi: “Em định lúc nào tái hôn với anh đây, ba giục anh không dưới một lần rồi.”
Tôi cố gắng nuốt ngụm trà nóng trong cổ họng, nói: “Chúng ta có thể làm chứng nhận kết hôn giả.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi, sắc mặt không thay đổi.“Em muốn thế nào cũng được. Có điều nhất định phải tổ chức tiệc cưới. Ba mẹ anh và chú bác ở bên Mỹ đều về dự. Lúc đó, có khả năng báo chí sẽ đưa tin…”
Rầm rộ thế chắc chắn mọi người đều biết. Ngộ nhỡ bị giới truyền thông vạch trần chúng tôi làm giấy kết hôn giả, mặt mũi của Ngô gia để vào đâu? Tôi ngập ngừng: “Ờ, để tôi suy nghĩ lại.”
“Em cứ từ từ suy nghĩ đi!” Cảnh Mạc Vũ cúi đầu uống ngụm trà, hỏi tôi:“Chu kỳ của em tháng này hình như chậm vài ngày rồi thì phải.”
Tôi giơ ngón tay nhẩm tính, quả nhiên chậm năm ngày. Rõ ràng tôi đã bắt anh dùng biện pháp an toàn vào thời kỳ không antoàn, lẽ nào anh... Thảo nào trong mấy ngày đưa tôi đi nghỉ Thái Lan, anh chỉchuyên tâm giày vò tôi mà chẳng làm gì khác. Người đàn ông này quả nhiên ngày càng thâm hiểm.
Tôi bất an đặt tay lên bụng. Nhớ đến đứa con từng bị mất, lòng tôi lại nhói đau. Sống trong tâm trạng bất an mất mấy ngày, tôi cầmquyển lịch trên bàn làm việc nhẩm tính, hôm nay đã muộn chẵn mười ngày.“Bà dì” của tôi vẫn chưa đến thăm tôi, điều này khiến tôi càng thấp thỏm, lo âu.
“Xin hỏi, ở đây có người gọi cơm hộp phải không ạ?” Bên ngoài vọng vào tiếng đàn ông vang vang.
Thư ký của tôi lớn tiếng trách móc: “Ông đừng nói to như vậy, ở đây không ai gọi cơm cả.”
“Tôi xin lỗi! Thật ngại quá, chắc tôi đi nhầm phòng rồi!” Nghe giọng nói có vẻ quen quen, tôi liền đẩy cửa, thấy một người đàn ông trung niên cầm hai túi cơm hộp, nhìn ngó xung quanh.
Tôi nhìn kĩ bộ dạng của người đàn ông đó, đó là người từng cứu tôi ở công viên Lục Hồ.
Cô thư ký vừa định lên tiếng, tôi liền giơ tay ngăn lại. “Không có chuyện gì, cô mau đi làm việc đi!”
Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của cô thư ký, tôi nhận túi đồ ăn trong tay người đàn ông, hỏi: “Chú, chú định đưa đồ ăn đếnphòng nào, để cháu đưa giúp chú!”
Trước sự nhiệt tình của tôi, người đàn ông ngây người, nhất thời không có phản ứng.
Biết ông ấy không nhớ ra tôi, tôi đành nhắc nhở: “Chú, chú quên rồi à? Hơn hai năm trước, chú từng cứu cháu ở công viên Lục Hồ. Hôm đó trời mưa rất lớn... Chú còn nhớkhông?”
“À, cháu gái, thì ra là cháu.”
“Vâng ạ!”
Lúc đưa ông ấy xuống tầng một, ông ấy vỗ bàn tay dính đầy dầu mỡ lên vai tôi, cất giọng thân thiện: “Bệnh tim của cháu đã khỏi chưa?”
“Cũng ổn định rồi ạ, hai năm nay cháu không bị phát bệnh.”
“Cháu phải cẩn thận đấy, lúc phát bệnh trông cháu rất đáng sợ…”
“Vâng ạ! Lần trước may gặp được chú...”
Trong lúc trò chuyện với ông ấy, tôi cúi đầu nhìn tên quán ăn in trên túi nylon,là “Mùi vị ngon”. Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là một quán ăn nhỏ nằm trên con đường đối diện công ty chúng tôi.
“Hiện tại chú chuyên đưa đồ ăn cho quán này à?” Tôi hỏi.
“Đó là quán chú tự mở, mới khai trương hai ngày trước. Tuy chỉ là quán nhỏ nhưng tuyệt đối không dùng dầu ăn phế thải.” Ông ấy cười, nói. “Lúc nào rảnh, nhớ đến ủng hộ chú nhé!”
“Được ạ!”
Tôi ghi nhớ tên quán ăn này. Trong đầu mải nghĩ cách làm thế nào để giúp đỡ quán ăn của người đàn ông tốt bụng, tôi nhất thời không để ý một người đứng sau lưng.
Sau khi tiễn ông ấy, tôi đi lê