
âm hiểm, tàn nhẫn, đến cháu ruột của mình cũng không bỏ qua từ nụ cười của ông ta. Ngược lại, trông ông ta tương đối hòa nhã, thân thiện.
Dinh thự của Ngô Cẩn Mân không xa hoa như trong tưởng tượng của tôi, nói đúng hơn, xa hoa ngoài sức tưởng tượng của tôi. Ngôi biệt thự nằm ở vị trí sau là núi, trước là hồnước, trông giống một vương phủ trang nhã, đẹp đẽ và khác biệt. Cả khu biệt thự mang phong cách kiến trúc Gothic, nhà của Ngô gia như miếng ngọc đẹp đẽ, tráng lệ, nguy nga hiếm thấy.
Tôi bất giác cảm thán một câu: “Đẹp quá!” Ngô phu nhân nói cho tôi biết, đây là Ngô Cẩn Mân mời kiến trúc sư người Trung Quốc mà ông thích nhất thiết kế. Tính đến quy hoạch tổng thể của cả khu vực, chính quyền địa phương không cho Ngô gia xây dựng khu biệt thự mang phong cách Trung Quốc khác biệt này nhưng Ngô Cẩn Mân kiên quyết muốn cho người phươngTây biết thế nào là phong cách kiến trúc cổ xưa của Trung Quốc. Ông tốn rất nhiều công sức mới đạt được ý nguyện.
Sau đó, Ngô phu nhân lại nói: “Vincent có nhiều điểm giống ông ấy. Đặc biệt là tính cách, chỉ cầnquyết định một điều gì đó thì sẽ không bao giờ thay đổi...”
Thấy tôi không hiểuthâm ý trong câu nói của bà, Ngô phu nhân cười cười. “Đi thôi, để bác đưa con đi thăm phòng ngủ củaVincent. Hai năm trước, nóđã trang trí lại theo ý mình, thay đổi hoàn toàn thiết kế mà ba nó thích nhất.”
Tôi lặng lẽ đi theo Ngô phu nhân vào phòng của Cảnh Mạc Vũ. Khi nhìn thấy căn phòng ngủ có phong cách ấm áp, lãng mạn, hoàn toàn khác phong cách của vương phủ, tôi không khỏi ngỡ ngàng, tưởng đây chỉ là ảo giác. Trước mắt tôi chính là căn phòng của tôi, nói đúng hơn, là phòng của tôi và Cảnh Mạc Vũ ở Trung Quốc. Giấy dán tường màu hồng phấn, đèn pha lê màu tím nhạt, rèm cửa màu ngà, chiếc giường đôi trắng muốt, cả kệ tủ đựng đầy những chiếc cốc mà tôi sưu tầm, tất nhiên có cả bộ cốc dạ quang tôi yêu thích...
Những chiếc cốc dạ quang trước mắt trở nên mơ hồ.
Ngô phu nhân nhẹ nhàng nắm tay tôi. “Ngôn Ngôn, Ngô Cẩn Mân nói hai năm trước có một cô gái gửi email cho ông ấy, trong đó toàn là ảnhVincent lúc nhỏ. Cô gái còn nói cho ông ấy biết,Vincent đang ở thành phốA... Cô gái đó là con phải không?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Trước đây, bác nghĩ mãi cũng không ra, tại sao con lại giấu Vincent, nói sự thật cho chúng ta biết. Sau đó, Vincent bảo con vì hiểu nhầm mà kiên quyết rời xa nó, còn bất chấp tấtcả đòi ly hôn. Bấy giờ bác mới hiểu, con muốnVincent ra đi mà không vướng bận điều gì…”
Ngô phu nhân dừng lại. Lần này, tôi đã hiểu thâm ý của bà. Tuy tôi làm nhiều chuyện như vậy nhưng Cảnh Mạc Vũ chưa bao giờ quên Cảnh gia, từng chi tiết nhỏ trong căn phòng này là minh chứng hoàn hảo nhất.
***
Đăng ký kết hôn ở Mỹ không phải chuyện dễ dàng. Nhân viên làm thủ tục xét duyệt hồ sơ của chúng tôi vô cùng nghiêm khắc, hết nói hộ chiếu, visacủa tôi không hợp lệ lại nói có khả năng kết hôn giả để di dân, cứ như tôi muốn kết hôn ở nơi này lắm. Tôi trừng mắt với kẻ đầu têu.“Đây chính là luật hôn nhân đáng tin mà anh nói đấy à? Kết hôn còn khó hơn ly hôn.”
“... Anh sẽ giải quyết.”
May mà Cảnh Mạc Vũ đã có sự chuẩn bị từ trước, gọi luật sư đến.
Sau khi luật sư vừa giải thích vừa đưa ra bằng chứng hợp tình hợp lý, nhân viên làm thủ tục mớitin tôi và Cảnh Mạc Vũ đã trải qua một cuộc sinh ly tử biệt oanh liệt, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau, tu thành chính quả.
Với sự tôn trọng tình yêu chân chính, nhân viên làm thủ tục thận trọng đóng dấu cho chúng tôi, còn chúc chúng tôi hạnh phúc.
Nhận tờ chứng nhận kết hôn, tôi nhìn cái tên xa lạ trên đó: “Ngô Dục,Vincent Wu”, rồi lại quay sang người đàn ông bên cạnh. Đúng là anh, người đàn ông tôi yêu tám năm, chờ đợi suốt tám năm. Lúc này, tôi mới yên tâm khoác tay chồng mới cưới, rời khỏi nơi đăng ký kết hôn.
Bởi chúng tôi mất nhiều thời gian làm thủ tục nên sắc trời đã dần tối, bên ngoài tuyết lất phất rơi. Tôi không rành đường phố ởWashington, do đó, khi Cảnh Mạc Vũ dừng xe trước một quảng trường tối đen, xuống xe, mở cửa cho tôi, tôi thấy hoàn toàn mờmịt. “Đây là đâu vậy?”
“Em xuống xe rồi sẽ biết ngay.”
Tôi vừa xuống xe, đèn trên quảng trường đột nhiên bật sáng. Khi ánh đèn bừng lên trong đêm tối, tôi mới nhìn rõ quảng trường được trải thảm đỏ.Tấm thảm đỏ trải dài tới một bục cao thần thánh. Cha cố đứng ở trên, đợi chúng tôi qua bên đó đón nhận lời chúc phúc của Thượng Đế.
Hai bên thảm đỏ có rấtnhiều người ăn mặc chỉnh tề, rất nhiều người qua đường cũng dừng bước, tiến lại gần theo dõi.
Khách sạn phía đối diện bật đèn nhấp nháy từ khi nào. Có rất nhiều người đang chờ đợi chứng kiến tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết trái.
Niềm vui bất ngờ khiến tôi luống cuống.
Sau đó, một bàn tay nắm chặt tay tôi. Cảm giác không phải Cảnh Mạc Vũ, tôi lập tức quay đầu, bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của ba tôi.
“Ba, sao ba lại đến đây?”Tôi vui mừng khôn xiết, nhào vào lòng ông.
“Con gái yêu quý của ba lấy chồng, ba có thể không đến sao?” Ba tôi vừa cười vừa vỗ lưng tôi. Ông kéo tay tôi giao cho Cảnh Mạc Vũ. “Lần này, ba thật sự yên tâm rồi.”
“Con đã nó