
ảo với bọn họ cô ta là người tài giỏi đứng đầu trong giới nhân tài kêu bọn họ phải nghe theo cô ta.
Mà đã bao lâu rồi, không thấy được lợi ích gì từ cô ta.
Mà Lục Cảnh Sinh ở trước mặt cũng được coi là người có thế, tại sao Michelle dám chọc giận hắn?
Quả nhiên, Lục Cảnh Sinh nghe Michelle trả lời thì rất tức giận, nhìn xung quanh rồi nói: “Đưa cô ta ra.”
Lời vừa nói xong, hai người áo đen phía sau Lục Cảnh Sinh lập tức đi lên giữ thân thể Michelle lại, ngăn cách cô ta với Phục Linh.
Michelle đột nhiên hét lớn tiếng, lật người nhảy lên, trong tay bỗng xuất hiện hai cái cây nhỏ như kim châm, vòng qua hai người áo đen, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng, đâm thật mạnh vào bắp tay hai người áo đen.
Tốc độ nhanh, bản lĩnh xuất chúng, thủ đoạn ngoan độc khiến đôi mắt Lục Cảnh Sinh càng sâu thêm.
“Blai Jank Michelle!”
Michelle khom lưng: “Rất vinh hạnh được nghe tên tôi từ miệng của Lục tiên sinh.”
Trong lòng Lục Cảnh Sinh phẫn nộ, cởi áo khoác trên người xuống, ném ra ngoài che mất tằm mắt của Michelle.
“Tôi không thích đàn bà lanh chanh.”
Hai mắt Michelle lạnh xuống, trong tằm mắt đều là màu đen của áo khoác, cô ta nhắm mắt lại sau đó một cú đánh ập tới.
Maria lui về sau trở lại công việc của mình, chuyện của mấy người cô ta không muốn quản.
Michelle lui về sau hai bước, cánh tay nhỏ bé bị bầm tím thậm chí còn rách da, mà bên trong còn bị kim đâm, cô ta kinh ngạc nhìn cái đó lần nữa rồi kéo áo khoác mặc vào, không nói nên lời.
Chỉ một cú đánh, cô ta thua, còn thua thảm hại.
Năm đó cô ta từng thử sức với Sở Viêm, tuy nói bản lĩnh của cô ta còn thua Sở Viêm nhưng có thề tiếp được 70 chiêu của hắn ta, mà hôm nay, ngay cả một chiêu cô ta cũng thua cái tên được gọi là khách quý người Trung Quốc này.
Đó không phải quan trọng, hắn ta còn khó chơi hơn Sở Viêm sao?
Nghĩ đến hậu quả một chút, toàn thân Michelle lạnh run, cô ta đứng qua một bên nhường đường cho hắn ta thấy gương mặt trắng bệch không còn chút máu của Phục Linh.
“Lục tiên sinh, Michelle bất kính với ngài, xin ngài tha thứ, nếu ngài là khách quý của Sở tiên sinh thì Mạnh tiểu thư ngài có thể mang đi.”
Tay chân bị trói buộc được mở ra, Phục Linh cảm thấy cả người nhẹ nhõm được Lục Cảnh Sinh ôm vào ngực.
Cô thấy mình rất mệt mỏi, từ lúc bị bắt cho tới bây giờ cô mới biết mình thấy mệt.
Cô đang đợi mọi người đến cứu cô, từ từ buông tha nó rồi.
Nhưng ông trời vẫn còn yêu cô, không đành lòng nhìn cô cết như vậy, sai bạch mã hoàng tử đến cứu cô, mặc dù trước kia cô không thích người đàn ông này nhưng hiện tại hắn đã đến cứu cô.
Dù sao, dưới tình huống này, cô không quan tâm gì nữa chỉ cần cứu cô và em bé là được rồi.
“Cám ơn.”
Đột nhiên hắn nhớ lại dáng vẻ của Trường An lúc hắn đi: “Tôi không phải vì cô.”
Dĩ nhiên Phục Linh không tự cho là hắn vì cô mà đến.
Khẳng định là vì Trường An.
Hắn ôm cô đi ra ngoài àm lúc đó ý thức của Phục Linh cũng tỉnh táo khá nhiều.
Lục Cảnh Sinh hiển nhiên không vô duyên vô cớ mà có thể xuất hiện ở đây? Không thể nghi ngờ hắn ta có quan hệ với Sở Viêm.
Kể từ ngày Trường An bị bắt, bây giờ Lục Cảnh Sinh đến đây cứu cô, 100% là có quan hệ với Trường An, cô kéo mạnh cổ áo hắn: “Trường An đâu?”
Lục Cảnh Sinh không trả lời.
Phục Linh cũng nhìn ra được vẻ mặt của hắn có gì không đúng, cũng không thèm hỏi nữa, an tĩnh để hắn đưa lên trực thăng.
Đột nhiên cô cảm thấy mình bây giờ thật an bình, trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại như sóng biển dào dạt, những cảnh tượng kia vừa buồn cười vừa làm cho người ta phải kinh ngạc.
Lâu sau cô mới ổn định lại tâm trạng mình, nhìn Lục Cảnh Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi: “Trường An thế nào?”
“Cô ấy? Cô ấy rất không tốt.”
Phục Linh run rầy: “Rốt cuộc cô ấy thế nào?”
Lúc Cảnh Sinh liếc cô một cái, Phục Linh không thích cách hắn ta nhìn mình lạnh lùng như thế, cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hồi lâu sau cô nghe tiếng thở dài, Phục Linh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mang đầy vẻ tang thương.
Đột nhiên hắn nói: “Cô nói xem, tôi phải làm thế nào mới lấy lại được lòng của cô ấy?” Giọng nói của hắn mang đầy bàng hoàng và vô dụng như một đứa bé bị bỏ đi.
Phục Linh nhìn hắn đưa ra một câu hỏi y như Trường An: “Còn Đào Huyên Lê thì sao?”
“Mạnh Phục Linh, cô phải biết trong lòng tôi Đào Huyên Lê không có một vị trí nào.”
“Không có?” Phục Linh đưa ra nụ cười giễu cợt: “Một người đàn ông có vợ thì có tư cách gì nói yêu với Trường An? Lục Cảnh Sinh, anh đừng đùa với tôi? Trong lòng anh Đào Huyên Lê cái gì cũng không phải nhưng trong lòng cô ta Trường An là một cái ghim vướng mắc, tại sao anh không thể tha cho cô ấy?”
Lục Cảnh Sinh nắm chặt tay, chặt đến nỗi bàn tay trở nêm bầm tím.
Tại sao anh không thể tha cho cô ấy? Đây là Phục Linh nói.
Tại sao anh không thể tha cho tôi? Đây là Trường An nói.
Hắn nên buông thật sao?
Không, không thể!
Cô và hắn đã từng tốt đẹp, từng vui vẻ như vậy, chỉ là hắn phạm phải sai lầm thôi, sửa không được sao?
Đúng, chính là như vậy.
Hắn tự an ủi mình lại phát hiện mình đang hoản g hốt.
Ánh mắt hắn sáng ngời l