Old school Swatch Watches
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324130

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

tiết xong, vẫn chưa thể tiếp thu nổi sự thật mình bị trừng phạt.

Mà ông trời, dường như thấy cô chưa đủ thảm, chỉ một lát sau mưa lại tí tách tí tách từng giọt rơi xuống.

Ông trời, tôi liều mạng với ông!!

Thay quần áo, cột một bao cát thật chắc trên đùi, chỉ còn thiếu mỗi buộc một dải lụa đỏ lên trán, Mạnh tiểu thư đội mưa vọt ra sân, chạy sau đít của đám binh lính đặc chủng vẫn còn đang huấn luyện.

Nhìn chân người ta chạy nhẹ nhàng như vậy, còn mình thì chạy chẳng khác rùa bò.

Một lần nữa nung nấu ý chí tiểu cường, Mạnh tiểu thư cắn răng đuổi theo theo sát nút, trời thì mưa to mang theo bao cát nặng chạy, trên mặt trên lưng cô lúc này đổ đầy mồ hôi, tiếp đó bị mưa cuốn trôi đi.

Đồng Trác Khiêm đứng bên ngoài sân huấn luyện, nhìn theo cái người mặc quân trang xanh biếc, vẻ mặt khó đoán, gương mặt lạnh lùng, có người đứng sau lưng giơ lên một cái dù, lại bị anh kêu bỏ xuống.

Nhìn gương mặt cùng bộ dạng bi thống đó, cố sức từ dưới đất bò đi lên, cô gái cắm đầu một đường chạy băng băng, khóe miệng anh bất chợt nổi lên ý cười nhè nhẹ.

Đúng thật là một cô gái quật cường.

“Trưởng ban Mạnh điên rồi, vác vật nặng chạy 20 vòng, còn bị đóng cửa tạm giam, người không biết còn tưởng Mạnh Phục Linh là ông ấy nhặt về nuôi đấy” Tề Phàm cười nói.

Đồng Trác Khiêm trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Bọn Tiểu Chấn đã trở lại chưa?”

“Vẫn chưa, chắc là sắp về rồi”

“Lão đại, anh không chuẩn bị đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, anh xem bộ dạng Mạnh tiểu thư thật vô cùng đáng thương, anh cứu cô ấy, biết đâu chừng người ta sẽ lấy thân báo đáp rồi sao”. (anh sai lầm rồi, thân này đền đáp lâu rồi hehe..)

Đồng thiếu gia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi: “Nhóc con kia, vẫn là cần phải tập luyện thêm”.

Chỗ bên kia, Mạnh lão gia ngồi vào trong xe, vợ ông đã ngồi ngay ngắn ở trên xe, Mẫn Văn Quân ngay lập tức tiến lại gần hỏi: “Có gặp Phục Linh chưa?”

“Hừ, xem bà dạy dỗ con gái tốt”. Trưởng ban Mạnh hừ lạnh một tiếng, bực bội ngồi nhìn về phía trước.

“Làm sao vậy?”

“Không tôn trọng cấp trên, không coi ai ra gì, nó cho rằng nó là cái gì, ở chỗ này, trong mắt của Đồng Trác Khiêm, nó chẳng là cái cóc khô gì cả”.

Mẫn Văn Quân nhất thời cau mày: “Được rồi lão Mạnh, phải nói con gái mình tới như vậy sao?”

“Đi”. Hừ lạnh một tiếng, nói một câu mệnh lệnh, Mạnh lão gia không nói thêm gì nữa. Lúc Phục Linh chạy xong đã là xế chiều, không thấy ai đến hối thúc cô chạy nhanh hoặc tranh thủ thời gian đến trước khi phòng tạm giam đóng cửa.

Đã bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời cũng không còn ánh sáng mà cũng chẳng âm u, thật là đói bụng, thầm nghĩ phải đi ăn cơm trước khi đến phòng tạm giam báo danh, nhưng cô vừa ra khỏi sân tập đã có người đứng chờ sẵn.

Trợ lý của Mạnh Thiệu Đình là Triệu Dương gương mặt nghiêm túc nhìn Phục Linh hơi cười nói: “Tiểu thư, lão gia bảo cô phải lập tức đến phòng tạm giam báo danh”.

“Cái gì?”

“Lão gia nói, vốn dự tính cô sẽ hoàn thành trước bốn giờ rưỡi , giờ lại mất thêm ba giờ, cô đã câu giờ quá lâu, vì thế không còn thời gian ăn cơm”.

“Nói nhảm”. Phục Linh liền quát lạnh một tiếng, mắt nhìn khắp bốn phía nói: “Dù sao cha không có ở đây, anh châm chước một chút đi”.

Triệu Dương nhếch miệng cười một tiếng: “Không được”.

“Anh đúng là một người bỉ ổi”.

Biết có nhiều lời cũng vô ích, Phục Linh tuyệt vọng lắc đầu một cái rồi nhắm hướng phòng tạm giam đi tới.

Một căn phòng tối tăm ngoài trừ chiếc giường ra chẳng có gì cả, sợ hãi ôm đầu nhìn cửa đóng lại, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào hù hù, lạnh thấu xương.

“Phòng này giam ai vậy? Nhìn bộ dáng thật sáng láng xinh đẹp nha”.

“Nghe nói là con gái của trưởng ban hậu cần, thiên kim tiểu thư đấy”.

Có người bật cười một tiếng: “Thiên kim tiểu thư này sao lại tới đây chịu tội chứ?”

Tôi cũng đâu có tình nguyện đến đây chịu tội. Trong lòng Phục Linh không ngừng gào thét, cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi.

“Ngày mai là ngày 25, thế là tên nhóc này kết hôn, thật tình chú mày làm cho anh em đây thấy trái tim bồi hồi rạo rực quá”.

“Sao lại trái tim bồi hồi?”

“Chú mày là thằng đàn ông ăn no đủ nên đâu biết nỗi lòng của những thằng đói, có vợ rồi liền quên mất chúng ta cả ngày ở doanh trại, ngay cả động vật giống cái còn không thấy nói gì đến phụ nữ”.

Ngày 25? Phục Linh nhất thời sửng sốt, ngày mai là ngày 25 tháng 06? Trong đầu chợt lóe, hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo dịu dàng hệt như con gái Giang Nam.

Chết tiệt, sáng ngày mai, Phó Trường An ra tù, sẽ không ai đi đón cậu ấy.

Nhớ tới cô bạn gái tốt nhất của mình, trong lòng Phục Linh liền cảm thấy đau, bốn năm trước, chỉ vì một tranh chấp thương nghiệp, cô bị mang tội đồng lõa, bị kêu án bốn năm, lại là một cô nhi không người thân để nương tựa hay giúp đỡ, lúc ấy Phục Linh chỉ là một cô gái nhỏ mới lớn, cũng không biết làm sao để giúp đỡ.

Ngày mai Trường An ra tù, không thể không đi đón.

Nhưng mà, tình hình này, phải làm sao bây giờ?

Mẹ kiếp, cắn răng một cái, liền nằm lăn lộn trên đất.

“Ai da, ai da... có ai đó không nhanh vào đây đi?”

“Nè tụi bây, hình như bên trong có tiếng gì đó?”

Tận đáy lòng gầm lên một