
hông buông ra, giờ khắc này, anh cảm thấy ngôn ngữ có chút cứng nhắc, đúng là tỏ tình làm bạn say trong tình trường, cả đời này anh cũng không thể buông tay tình yêu cuồng dại và say đắm.
Cứ như vậy rất tốt.
Hồi lâu, tiếng máy bay truyền đến, một chiếc trực thăng đường hoàng dừng ở cửa chính liên minh quốc tế, đôi tay Đồng Trác Khiêm bế ngang Phục Linh, cho phép cô tiếp tục yếu ớt ở trong ngực anh, làm người đàn ông, làm người yêu cô, bây giờ có thể cho cô, cũng chỉ là cánh tay mà cô cần nhất mà thôi.
“Lập tức lên đường về thủ đô đi”.
Đứng sững ở trên trời cao mênh mông, Phục Linh tránh ra khỏi lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, nhìn chỗ mình sống năm năm ở phía dưới, cảm giác giống như một giấc mơ gặp lâu đài Cam Lâm, làm cho người ta đau xót như thế.
Cùng thời gian đó, Hoa Chân chia tay Lạc Lịch, cũng bắt đầu đi thủ đô, bởi vì cô đã tra được, sau khi Đồng Hoa Triệu rời đi, ông ta đã bí mật trở về thủ đô.
Mà ông ta đi, không thể nào cho lưu Tranh Tranh ở lại.
Một thời gian, hai đoàn người, đồng thời chạy tới thủ đô, làm cho thủ đô phồn hoa nhất sẽ bởi vì mấy người trở về này, mà quấy lên một khoảng vòng xoáy màu đen.
Phục Linh không biết mình ngồi trên máy bay như thế nào, tất cả nóng nảy trong lòng cô ở đoạn thời gian đó bị thể hiện ra đều ở đây, khi máy bay dừng ở ngoại ô Thủ đô, thiện lương của cô giống như cũng điên cuồng sắp nhảy ra ngoài, không thể khống chế.
Năm năm trước, cô bị buộc rời đi.
Năm năm sau, cô bị buộc trở về.
Cô cười có chút tự giễu, cảm giác mình giống như một con rối trong tay Thượng Đế, cũng không thể yêu thích một người, cho nên cuộc sống của cô luôn tràn đầy bụi gai và không công bằng.
Khi tới ngoại ô, đã có người trông coi.
Không nhiều lắm, chỉ có ba người.
Cô gái mặc sườn xám bằng gấm màu tím vân mây, tóc được búi thật cao, một cây trâm cài đầu cố định, lộ ra cái cổ ưu nhã như thiên nga, giống như danh viện nhà giàu ưu nhã nhất thủ đô, nhưng cô ấy lại ngồi xe lăn, không hợp chút nào.
Hai người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô ấy, Phục Linh nhìn bọn họ, chuyện cũ không bị khống chế sụp đổ trong đầu, gần như muốn cắn nuốt thần trí của cô.
Tề Tiểu Chấn, Tề Phàm.
Hai anh em bọn họ đã từng bị cô giễu cợt.
“Bả vai của cô ấy chảy máu”. Thịnh Lam ngồi xe lăn lẳng lặng nói, giọng nói ấm áp, lại thật sự giống như không mang theo chút tình cảm nào.
“Lập tức thay băng cho cô ấy, sau đó điều tra tung tích hiện tại của vợ chồng nhà họ Mạnh”.
Phục Linh kinh ngạc xoay người: “Tại sao muốn điều tra? Bọn họ đã không còn ở thủ đô rồi hả? ”
“Hai ngày trước, cha mẹ cô đồng thời bí mật biến mất ở thủ đô, không có bất kì ghi chép xuất ngoại nào, sự thật chứng minh, bọn họ còn ở thủ đô, nhưng chỉ là không tìm được”. Thịnh Lam nói.
Tình huống như thế khiến Thịnh Lam bất ngờ, mà trong đầu cô nhất thời hiện lên bóng dáng một người: “Vậy Đồng Hoa Triệu thì sao? ”
“”Ông ta?” Thịnh Lam nhíu mày: “Hình như hôm qua mới về đến thủ đô, chỉ là lần này trở về ngược lại mang theo một đứa bé về”.
Đứa bé? Trong lòng Phục Linh chấn động, gần như khẳng định đó chính là Tranh Tranh, không sai, theo phương thức làm việc của ông Đồng mà nói, ông ta bí mật mang Tranh Tranh vào thủ đô không để cho người nào biết là một chuyện rất dễ dàng, vậy mà hôm nay Thịnh Lam tra được, vậy có thể chắc chắn là ông ta cố ý truyền tin tức ra ngoài, nhưng ông ta vì cái gì đây?
Mặc dù cha mẹ của mình ở trong giới chính trị mấy năm, nhưng vẫn chưa bao giờ đắc tội với ai, đầu tiên là chuyện vụ nổ năm năm trước, cuối cùng chuyện mất tích năm năm sau, Phục Linh càng ngày càng cảm giác mình đã khuấy vào một đầm sâu, mà bị dính chặt thật sâu, không thể nào rút người ra.
“Lập tức, đi thăm dò, tối hôm nay trước phải đưa tôi một đáp án”. Còn không đợi Phục Linh suy nghĩ cẩn thận, Đồng Trác Khiêm lại đột nhiên hạ lệnh, sau đó bế ngang Phục Linh, trực tiếp nhét cô vào trong xe, để Tề Tiểu Chấn thay băng cho cô.
Lần nữa trở lại thủ đô, xe trực tiếp lái đến Tân Hà Uyển, đối mặt với cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Phục Linh không khỏi cám thán thật sâu.
Thì ra thời gian đã qua lâu như vậy, nhưng cô lại cảm thấy nó nhanh giống như luồn suối lướt qua đầu ngón tay, làm cho cô có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Dọc theo đường đi, cô đều được Đồng Trác Khiêm ôm lên lầu, sau đó đặt ở trên giường, anh nói nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng cô phải làm thế nào mới có thể nghỉ ngơi cho tốt đây?
Trong lòng cô có nhiều chuyện còn chưa tháo xuống như vậy, còn có nhiều chuyện chưa hoàn thành như vậy, tung tích cha, tung tích con trai, tất cả đều giống như toà núi lớn đè trên đỉnh đầu cô, làm cho cô mệt mỏi không thở nổi.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi lấy đồ cho em ăn.” Dứt lời, Đồng Trác Khiêm xoay người rời đi.
Phục Linh hoảng sợ gọi anh lại: “Đồng Trác Khiêm, em không ăn.”
“Sao có thể không ăn?” Anh phản bác lời nói của cô, sau đó không nhìn cô muốn nói gì, xoay người liền rời đi.
Nhìn bóng lưng anh từ từ rời đi, Phục Linh cảm thấy trong lòng thật mất mác, phảng phất giống như thứ gì đó muốn rời khỏi, muốn đi xa, nhưng mà, cô biết