
hư không thể tin được, ông ta làm nhiều chuyện như
vậy, nhưng mà đều vì có thể nhìn thấy bà, sau đó giành bà lại sao? Nhưng mà tại sao bây giờ, nhìn thấy bà ảm đạm khóc thúc thít còn có nụ cười
lạnh lùng, ông ta lại có cảm giác mình sai lầm rồi.
Không,
ông ta không sai, ông ta– Đồng Hoa Triệu sẽ không có ngày làm sai, từ
trước đến nay ông ta là một người hiểu chuyện, làm việc mạch lạc rõ
ràng, tại sao có thể làm sai.
Mông Kính cũng không thay đổi
nét mặt, bưng tách cà phê trên bàn từ từ uống, mới chậm rãi nói: “Đồng
thủ trưởng mang theo binh lính đi dạo phố sao?”
Ông liếc mắt nhìn binh lính ngoài cửa, giống như cực kỳ khinh thường.
“Lang Phàm.” Đồng Hoa Triệu cắn răng nói lên cái tên làm ông ta vừa yêu vừa
hận, lại thấy gương mặt bà không thay đổi đáp một tiếng, cực kỳ lạnh
nhạt.
Đột nhiên ông ta bị kích thích, lập tức sải bước vọt
tới trước mặt Lang Phàm, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm đôi mắt bà, hung ác nói: “Bà cứ hận tôi như vậy sao?”
“Hận, sao lại không hận?” Lang Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn: “Một người đàn ông, luôn miệng
nói yêu tôi, lại hại chết chồng tôi.”
“Mạc Sâm không phải là chồng bà!”
“Ông hại chết chồng tôi, để cho tôi lưu lạc một mình nửa đời, hại chết con
gái tôi, để cho cả đời tôi vượt qua trong áy náy, bây giờ ông làm hại
Thiệu Đình không rõ sống chết như thế nào, ép tôi xuất hiện, tôi có thể
hạnh phúc cả đời, nhưng ông lại phá vỡ từng chút một, mỗi ngày đều vượt
qua trong đau đớn.”
“Ông như vậy, làm cho tôi có lý do gì để không hận!”
Phảng phất giống như phát tiết, Lang Phàm nặng nề rống lên, Đồng Hoa Triệu
không thể tin được, sau đó cười: “Bà hận tôi? Nhưng mà tôi yêu bà, Lang
Phàm, tôi *** yêu bà.”
Lang Phàm cười lạnh, chậm rãi nói: “Ông yêu tôi, có quan hệ với tôi sao?”
Trong phút chốc, Đồng Hoa Triệu không tìm được ngôn ngữ thích hợp.
“Đúng vậy, không có A Sâm không có con gái, tôi liền yên tĩnh núp ở Provence
hết cả đời, vậy là xong, nhưng tại sao ông phải quấy rầy tôi? Tại sao
lại hại những người quan trọng của tôi? Nếu như đây là yêu do ông nói,
như vậy, thật xinh lỗi, tôi tiêu thụ không nổi phần tình cảm này.”
“Lang Phàm!” Đồng Hoa Triệu hổn hển quát.
Đột nhiên Mông Kính đứng dậy, kéo tay Lang Phàm muốn rời đi, lại bị người lấy khẩu súng chặn lại.
“Tôi tin, thủ trưởng Đồng biết lấy súng uy hiếp quan chức nhà nước sẽ có kết quả gì.”
Lời của Mông Kính bị Đồng Hoa Triệu xem nhẹ, ông ta chỉ nhìn người phụ nữ làm cho ông ta suy nghĩ trong lòng: “Cùng tôi trở về.”
“Được.” Lang Phàm mỉm cười, nắm tay Mông Kính: “Tiểu Kính, mang tôi trở về.”
“Ngăn lại!” Đồng Hoa
Triệu tức giận quát, bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia vẫn hiện
lên rõ ràng trong con ngươi của ông ta, phảng phất như đoá hoa sen mới
nở, làm ông ta kinh ngạc giống như những năm tháng đã từng trải qua.
Mặc dù bà ấy đang ở trước mắt ông ta, ở nơi không vượt qua hai mét, nhưng
lại làm ông ta cảm thấy, bóng dáng hai người bọn họ cách xa nhau vạn
dặm, hai mươi mấy năm không nhìn thấy bà ấy, ông ta ở thủ đô, bà ấy ở
Provence xa xôi, mà mới vừa rồi ông ta mới biết người phụ nữ này vẫn ở
Provence nhiều năm qua.
Ai cũng biết nơi đó có một thị trấn
nhỏ, ở một phong tình vạn thiên người phụ nữ phương Đông, rất sớm liền
đi ra cửa, sau đó buổi chiều sẽ trở lại, không ai biết bà ấy đi đâu,
cũng chỉ suy đoán, chỉ là suy đoán mà thôi.
“Lang Phàm, đến cuối cùng bà muốn như thế nào?”
“Ha ha.” Lang Phàm cười lạnh, giống như nghe không hiểu những lời này của
ông ta, bà ấy đưa lưng về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Những lời này,
phải là tôi hỏi ông, Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông muốn như thế
nào?”
“Tôi tốn nhiều thời gian như vậy, tốn nhiều sức lực
như vậy, mới làm cho bà xuất hiện, Lang Phàm, bà không cần nói cho tôi
rằng bà không biết đây là cái gì, bà biết, tôi sẽ không tin, bà vẫn luôn là người phụ nữ thông minh.”
“Tôi cũng cảm thấy mình thông
minh, nếu như tôi thông minh, chồng của tôi sẽ không bị người khác hại
chết, con gái tôi sẽ không bị làm hại thất lạc nhiều năm, bây giờ tôi
bốn mươi tám tuổi, tôi ở Provence trải qua hai mươi ba năm cô đơn một
mình, tôi nói rồi, tôi trở lại, chỉ bởi vì tay chân của ông cho tới bây
giờ chưa từng ngừng nghỉ, nhưng lại đi hại Thiệu Đình, Đồng Hoa Triệu,
ông đã từng nói, không ép Lang Phàm làm bất kỳ chuyện gì bà ấy không
muốn làm, đến cuối cùng, vẫn là nuốt lời.”
Thân thể Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh hơn hai mươi năm
trước, trên con đường tràn đầy mùi hoa sơn chi.
Cô gái kia
cười có lúm đồng tiền như hoa, mặc quần dài màu trắng, đầu tóc dài đen
nhánh thẳng tắp tới thắt lưng, trên mặt không có phấn trang điểm, đi ra
khỏi đại học truyền thông đứng đầu thủ đô, phảng phất giống như đoá hoa
phù dung nở rộ đến mức tận cùng.
Xinh đẹp tuyệt trần.
Ông ta đậu xe dưới bóng mát cây cổ thụ, tay cầm đoá hoa tươi cười chờ bà ấy đi tới.
Lại thấy bà ấy cực kỳ ngượng ngùng, lúc tới còn nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng: “Thật may là Mạc Sâm không có ở đây.”
Một phút kia, sắc mặt ông ta biến đổi, giống