
ện cậu ta đứng đây chờ tin.
- Cậu Bảo hôm nào cũng đi học, anh không biết hay sao? Còn chờ tin với tức gì?
- Tôi đã nói với cậu ấy, cậu ấy bảo nói với chị và chờ tin chị đấy.
Tập Nhân đang định nói, thì thấy Giả Vân thong thả bước lại gần. Tập Nhân vội vàng nói với Sừ Dược:
- Anh nói với cậu ấy, tôi biết rồi, chốc nữa sẽ đưa cho cậu Bảo xem.
Giả Vân muốn tới nói chuyện với Tập Nhân, chỉ cốt gần gũi làm quen nhưng lại không dám hấp tấp, cứ thong thả đi vào. Vừa tới gần đã nghe Tập Nhân nói câu ấy, nên hắn đành phải đứng lại. Đằng này Tập Nhân đã quay người đi vào phía trong rồi. Giả Vân đành buồn rầu, cùng Sừ Dược ra về.
Đến chiều, Bảo Ngọc về phòng, Tập Nhân thưa lại:
- Hôm nay cậu hai Vân ở bên kia có đến.
- Đến làm gì?
- Cậu ta có mang theo một bức thiếp nữa.
- Ở đâu? Đưa đây tôi xem.
Xạ Nguyệt liền vào nhà lấy ở trên giá sách đưa lại. Bảo Ngọc đỡ lấy xem thấy trên phong bì đề: "Thúc phụ đại ân nhân an bẩm" (Kính trình lên chú), liền nói:
- Thằng bé này sao không nhận ta là cha nữa?
- Sao thế?
- Năm trước, lúc nó biếu cây hải đường trắng cho tôi, nó gọi tôi là cha. Bức thiếp hôm nay trên phong bì nó lại đề là chú, không phải nó không nhận tôi là cha nữa là gì?
- Cậu không biết thẹn mà hắn cũng không biết thẹn! Hắn to xác như thế lại nhận cậu là cha, không phải không biết thẹn là gì. Nói cho đúng ra thì cậu ngay cả...
Nói đến đó, chị ta đỏ mặt và mỉm cười.
Bảo Ngọc cũng hiểu ý và nói:
- Cái ấy cũng khó nói, tục ngữ có câu: "Ông sư không con mà con hiếu lại nhiều". Tôi thấy nó sắc sảo, vừa ý nên mới nhận như thế, nếu nó không bằng lòng, tôi cũng chẳng thiết.
Vừa nói Bảo Ngọc vừa bóc bức thiếp. Tập Nhân cũng cười nói:
- Cái cậu hai Vân kia cũng có vẻ tinh quái, khi thì định dòm người ta, khi lại lén lén lút lút, đủ biết con người bụng dạ không ngay thẳng.
Bảo Ngọc chỉ chú ý mở bức thiếp ra xem, không để ý gì đến lời nói của Tập Nhân. Tập Nhân thấy Bảo Ngọc xem bức thiếp, lúc đầu nhăn mày, sau lại cười, lại lắc đầu, cuối cùng có vẻ rất là bực. Chờ xem xong rồi, Tập Nhân mới hỏi:
- Trong thiếp nói gì thế?
Bảo Ngọc không trả lời, xé tan bức thiếp làm mấy mảnh. Tập Nhân thấy tình hình như thế, cũng không tiện hỏi, liền nói:
- Cậu ăn cơm rồi có xem sách không?
- Buồn cười cho thằng Vân, dám bậy bạ như thế?
Tập Nhân thấy hỏi một đường trả lời một nẻo, liền mỉm cười hỏi:
- Vậy là việc gì thế?
- Hỏi làm gì! Chúng mình ăn cơm rồi nghỉ thôi, trong bụng tôi bực bội lắm.
Bảo Ngọc nói xong bảo a hoàn nhỏ thắp đèn lên, đem bức thiếp đã xé, đốt đi.
Một lát, bọn a hoàn nhỏ dọn cơm lên, Bảo Ngọc cứ ngồi ngẩn người ra. Tập Nhân vừa dỗ vừa chọc, giục mãi Bảo Ngọc mới ăn được một miếng, liền đặt đũa xuống, rồi rầu rầu nằm nghiêng trên giường, một lúc bỗng ứa nước mắt. Tập Nhân và Xạ Nguyệt đều không hiểu đầu đuôi ra sao.
Xạ Nguyệt nói:
- Tự dưng vô cớ, làm sao cậu lại như thế? Chỉ tại anh Vân, anh "Vũ" nào đó, chẳng biết việc gì, đem cái thiếp quái quỷ đấy đến, làm cho cậu cười cười, khóc khóc như người điên. Nếu cứ trời đất này, hết bực nọ đến bực kia thì ai mà chịu được.
Nói đến đó, chị ta cũng chảy nước mắt.
Tập Nhân đứng một bên bật cười, khuyên:
- Em ạ, em cũng đừng làm phiền người ta nữa. Một mình cậu ấy cũng đủ rồi, em lại cũng như thế nữa. Chẳng nhẽ việc trong bức thiếp ấy liên can đến em hay sao?
Xạ Nguyệt nói:
- Đừng nới nhảm! Ai biết trên thiếp hắn viết lời bậy bạ gì, sao chị lại kéo bừa người ta vào đấy? Nếu như thế thì trên thiếp ấy có lẽ cũng liên can đến chị đấy!
Tập Nhân còn chưa trả lời thì nghe Bảo Ngọc ở trên giường cười phì lên một tiếng, lồm ngồm bò dậy, rũ áo, và nói:
- Chúng mình ngủ đi thôi, đừng làm ồn lên nữa. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm để học đấy.
Nói xong lại nằm xuống ngủ.
Hôm sau, Bảo Ngọc dậy chải đầu rửa mặt rồi đi học. Vừa ra đến cửa, chợt nhớ điều gì, liền bảo Bồi Dính đứng chờ một chút rồi vội vàng quay lại gọi:
- Chị Xạ Nguyệt đâu rồi?
Xạ Nguyệt chạy ra hỏi:
- Sao cậu lại trở về?
- Hôm nay thằng Vân có đến thì chị nói với nó không được quấy rầy ở đây nữa. Nếu nó còn quấy thì tôi sẽ trình với cụ và ông lớn đấy.
Xạ Nguyệt vâng lời.
Bảo Ngọc vừa quay mình đi ra ngoài, thì thấy Giả Vân hoảng hốt chạy đến. Thấy Bảo Ngọc, hắn liền chào và nói:
- Thưa chú, xin có lời mừng chú!
Bảo Ngọc cứ tưởng là câu chuyện hôm qua, liền nói:
- Thằng này to gan thật! Không biết người ta có chuyện gì hay không, cứ tới quấy rầy.
Giả Vân cười, nới:
- Chú không tin cứ nhìn xem. Người ta đã đến cả rồi, đang ở cửa ngoài đấy.
Bảo Ngọc càng hoảng lên, bảo:
- Mày nói cái gì thế?
Đang nói thì nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào.
Giả Vân nới:
- Chú nghe đấy, không phải là gì?
Bảo Ngọc càng ngờ vực, chợt nghe một người gào lên:
- Các người không có phép tắc gì cả! Ở đây là chỗ nào mà các người dám ồn lên như thế!
Người kia nói:
- Ông lớn thăng quan kia mà. Sao lại không cho chúng tôi ăn mừng? Nhà khác mong cho người ta đến mừng mà không được đấy.
Bảo Ngọc nghe nói mới biết là Giả Chính được thăng chức lang trung, người ta đến báo tin mừng. Bảo Ngọc mừng quá đang